Mặc dù đã mấy ngày Sầm Nam không về nhà nhưng phòng ốc lại không có vẻ gì lộn xộn, có lẽ dì giúp việc vừa tới quét dọn, trong bình hoa còn cắm một bó hoa vân môn còn tươi.Lần trước Lương Mộc Thu vào phòng ngủ của Sầm Nam là lần cậu đến dự tiệc của công ty Tống Duy uống say không mở được cửa nhà, được Sầm Nam đưa về phòng ngủ của anh chăm sóc. Cúng chính lần đó cậu bị Sầm Nam đè trên giường hôn, Sầm Nam xin cậu một cơ hội quay lại.
Hôm nay lại vào đây, Lương Mộc Thu ngồi trên thảm cảm thấy có hơi không được tự nhiên. Vì muốn xem phim nên đèn trong phòng được tắt đi, chỉ có màn chiếu tản ra ánh sáng vương chút mông lung.
Họ vẫn xem một bộ phim cũ – Thư tình.
Lương Mộc Thu rất thích ra rạp xem những bộ phim mới ra mắt, đúng hơn là cậu thích tận hưởng cảm giác được ngồi trong phòng tối đắm mình trong những bộ phim hoài cổ thế này.
Sầm Nam bưng một khay đồ ăn nhẹ từ phòng bếp vào, sau đó ngồi xuống cạnh Lương Mộc Thu. Hai người dựa sát nhau, vai kề vai.
Lương Mộc Thu cố gắng tập trung vào bộ phim.
Cậu đã từng xem "Thư tình" trước kia, nhưng đã nhiều năm trôi qua cậu chẳng còn nhớ rõ cốt truyện thế nào, chỉ nhìn gương mặt sáng sủa thanh tú của Takashi Kashiwabara xuất hiện trên màn hình, mặc một bộ đồng phục học sinh tối màu ngồi đọc sách dưới ánh mặt trời.
Với thẩm mỹ của một gay lâu năm, cậu khẽ nhíu mày: "Nam chính của phim thanh xuân vườn trường đúng phải tìm kiểu diễn viên thế này, đẹp trai làm gì cũng đúng."
Sầm Nam hỏi: "Em có thích anh ta không?"
"Không nói rõ được," Lương Mộc Thu suy nghĩ một chút, "Tôi cảm thấy gương mặt khá ưa nhìn, nhưng cũng không biết nữa, tôi khá thích Dung Ngọc Thần và Lâm Tư."
Hai người mà cậu nói, một người là ảnh đế Kim Vũ năm nay, một người là thị đế ba năm liền, đều là diễn viên phái diễn xuất có danh tiếng. Dung Ngọc Thần đẹp kiểu ma mị, còn Lâm Tư thì đi theo con đường trầm ổn.
*ảnh đế: Nam diễn viên chính xuất sắc nhất phim điện ảnh; thị đế: Nam diễn viên xuất sắc nhất phim truyền hình
Sầm Nam không quá để ý đến giới giải trí, suy nghĩ một lát mới nhớ ra hai người này là ai. Anh cười cười, nói, "Thật là đa tình, rõ ràng lúc học đại học em còn thích Chu Sở, anh còn từng thức đêm đi xem buổi diễn của anh ta với em."
Lương Mộc Thu đã sắp quên mất Chu Sở là ai, nửa ngày mới nhớ ra. Đây là nam ca sĩ rất nổi tiếng hồi cậu học đại học, đảm nhận vị trí visual của một nhóm nhạc nam. Dạo đấy cậu chính là nhan cẩu*, ai đẹp thì thích người đấy, còn mua một đống goods của Chu Sở nữa.
*nhan cẩu: mê muội vì vẻ ngoài của người khác
Sầm Nam nhìn cậu dán poster lên tường còn ghen đến mức mặt đen như đít nồi cơ mà.
Nhưng sau đó Chu Sở về ở ẩn, cậu cũng từ từ quên mất người này.
Lương Mộc Thu chỉ cười, khi còn trẻ chính là gặp một người thì yêu một người, hôm nay thích anh này đẹp, ngày mai yêu anh kia phong lưu. Nhưng thời gian dần trôi, chính cậu cũng bước một chân vào giới giải trí, thành ra những điều ấy chẳng còn sức hút như trước.
Cậu nhún vai, "Anh cũng không phải không biết tôi chỉ hào hứng được ba phút thôi."
Cậu sống đến bây giờ, chuyện kiên trì nhất ngoại trừ viết lách cũng chỉ có chuyện yêu Sầm Nam.
Khẽ trề môi nhìn hai người trong phim thầm mến nhau, nhìn người nam viết thư tình cho bên nữ rồi bên nữ lại viết thư tình cho người nam, cậu đột nhiên nói, "Thật ra tôi cảm thấy anh rất giống với nhân vật nam chính kia."
Sầm Nam khó hiểu nhìn sang màn hình: "Giống chỗ nào?"
Lương Mộc Thu nâng ly rượu, cậu đã uống được gần nửa. Vang đỏ không khiến cậu say quá nhanh mà từ từ mới ngấm.
Cậu chầm chậm nói: "Không phải là nói vẻ ngoài, vẻ ngoài của hai người đương nhiên không giống nhau. Nhưng nhìn dáng vẻ ngạo kiều chết cũng không chịu nói thích mà chỉ biết làm bộ thầm mến. Giống y như đúc vậy."
Cậu nghiêng đầu nhìn Sầm Nam, trong bóng tối ánh mắt cậu long lanh như một chú nai con.
Cả hai đều biết cậu đang nói đến chuyện gì.
Lúc trước sau khi cậu và Sầm Nam yêu nhau rồi Sầm Nam mới thẳng thắn nói từ ngày đầu tiên anh chuyển trường đến, nhìn thấy Lương Mộc Thu ngồi bên cửa sổ đã yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Người tỏ tình là Lương Mộc Thu.
Nhưng người rung động trước lại là Sầm Nam.
Khi đó xu hướng tính dục của anh vừa mới rõ ràng, lại vì bố mẹ thay đổi công việc mới chuyển đến Tân Thành. Cứ tưởng sẽ lại sống tiếp những ngày chán như nước lặng, nhưng khi đi đến cửa lớp 12, hơn 50 học sinh mặc đồng phục ngồi đó nhưng chỉ một ánh nhìn anh đã nhìn thấy Lương Mộc Thu ngồi hàng thứ ba bên cửa sổ, khuôn mặt sáng trong như ngọc, mặc áo sơ mi trắng, mái tóc ngắn mềm đen tuyền ngoan ngoãn, ánh mắt lại hoạt bát linh động, cười tươi rói nhìn anh.
Cậu giống như cành liễu tháng ba vừa mềm vừa nhẹ, theo gió bay thẳng vào lòng Sầm Nam.
Sầm Nam chậm rãi cười.
Anh nắm lấy Lương Mộc Thu: "Đúng, là anh thích em trước."
Khi đó anh ngồi ở bàn bên cạnh Lương Mộc Thu, bị dáng vẻ hoạt bát mà tinh tế của Lương Mộc Thu làm cho rung động, ánh mắt lúc nào cũng dõi theo đối phương, nhìn cậu nói chuyện với người khác thì tức giận, thấy nữ sinh tỏ tình với Lương Mộc Thu cũng tức giận. Ghen tuông bậy bạ cứ chất thành một đống nhưng bạn học Lương Mộc Thu lại chẳng hề nhận ra.
Lương Mộc Thu chậc một tiếng, suy nghĩ của cậu cũng không còn đặt trên bộ phim nữa.
Cậu nói với Sầm Nam: "Anh nói xem anh ngạo kiều thế làm gì hả, thích tôi lại không mở miệng ra nói, nếu tôi không tỏ tình với anh há chẳng phải chúng ta cũng bỏ lỡ nhau giống như trong phim à?"
Nghĩ đến chuyện này, cậu vừa thấy tự hào, tự nhận mình cực kỳ dũng cảm.
Cậu nói tiếp: "Nói anh nghe, anh có biết vì sao tôi lại tỏ tình với anh không?"
Sầm Nam không xem phim nữa, như cười như không nhìn cậu: "Vì sao thế?"
Lương Mộc Thu dương dương tự đắc: "Bởi vì lúc anh hôn trộm tôi ở thư viện thì tôi đã tỉnh dậy rồi."
Trước lúc cậu tỏ tình với Sầm Nam cũng từng do dự lắm chứ. Khi đó mới bao tuổi, chuyện thích người cùng giới là chuyện lớn cỡ nào, tỏ tình không thành không phải chuyện đáng sợ nhất, mà nếu từ nay về sau Sầm Nam chỉ coi cậu là người xa lạ mới là chuyện trí mạng.
Nhưng một tối chủ nhật nọ, khi các bạn học ở thư viện đã về gần hết, cậu đang nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi thì Sầm Nam đến gọi cậu, cậu không đáp mà giả vờ như vẫn đang ngủ định chơi xấu anh.
Nhưng Sầm Nam không gọi cậu nữa, mà chỉ chăm chú nhìn cậu hồi lâu rồi đột nhiên khẽ hôn nhẹ lên trán cậu.
Cậu không rõ lắm ý tứ của nụ hôn này, chỉ cảm thấy khiếp sợ, còn nghĩ là có khi mình chưa tỉnh táo, vẫn còn đang nằm mơ.
Nhưng chính nụ hôn này đã khiến cậu quyết tâm đập nồi dìm thuyền tỏ tình với Sầm Nam, cho dù kết quả là sau này trở thành người lạ cậu cũng chấp nhận.
Lương Mộc Thu nhướng mày nhìn Sầm Nam: "Anh không tưởng tượng được đúng không, tôi chưa từng nói chuyện này cho anh bao giờ!"
Sầm Nam chỉ cười, nhìn dáng vẻ anh tuấn nhã nhặn này của anh, nếu không phải ngày thường quá mức lạnh lùng cứng rắn thì nhìn bề ngoài hoàn toàn xứng với danh quân tử như lan.
Nhưng "quân tử như lan" này lại cầm tay Lương Mộc Thu vuốt ve, khẽ nói: "Vậy anh cũng nói cho em biết một bí mật nhé."
"Gì cơ?" Lương Mộc Thu uống rượu vào, ánh mắt như có nước, khoé môi treo nụ cười, "Muốn nói với tôi là anh yêu tôi đến phát điên sao?"
"Thật ra ngày đó ở thư viện, anh biết em đã tỉnh rồi."
*
Lương Mộc Thu choáng váng.
Cậu cầm ly rượu lên, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, không thể tin nổi mà nhìn Sầm Nam.
"Anh biết tôi tình rồi mà anh lại còn..." Cậu nói đến đây cuối cùng cũng phản ứng lại, "Anh cố ý!"
Sầm Nam gật đầu, ý cười không giấu được trong ánh mắt.
Lương Mộc Thu 18 tuổi thật sự là quá dễ bị lừa, giống như một bé thỏ trắng cứ nhảy tới nhảy lui bên cạm bẫy, tự cho là thông minh thăm dò điểm mấu chốt của anh mà không biết anh đã ngồi xổm bên cạnh cạm bẫy bao lâu.
Anh từ từ tiến lại gần, ánh mắt đen tuyền nhìn chăm chú Lương Mộc Thu, "Đúng là anh cố ý, có rất nhiều chuyện đều là do anh cố ý. Anh cố ý khoá cửa phòng thay đồ của chúng ta lại, lốp xe của em bị hỏng, uống sữa của em đều là vì khiến em quen anh, thích anh. Anh hôn em ở thư viện là muốn thăm dò tình cảm của em với anh đã đến bước nào rồi, nếu em không thấy phản cảm vậy anh sẽ tỏ tình với em."
Miệng Lương Mộc Thu hơi mở ra.
Những chuyện này Sầm Nam chưa từng nói với cậu.
Thế mà cậu còn tỏ với chả tình, có khác gì tự chui đầu vào lưới đâu?
"Đệch..." Cậu lùi ra sau một bước, cảm thấy người trước mặt mình có hơi đáng sợ, "Khi đó anh mới bao lớn mà đã tâm cơ vậy hả!"
Sầm Nam lại chẳng chút để ý.
Anh từng bước đến gần Lương Mộc Thu, tay đè bả vai cậu lại rồi nhẹ nhàng đẩy một cái, hai người liền ngã xuống tấm thảm mềm mại.
Sầm Nam nhìn chăm chăm Lương Mộc Thu, "Tâm cơ thì đã sao, chỉ cần có thể có được em, cái gì anh cũng làm được."
Ham muốn chiếm hữu trong lòng anh đã manh nha xuất hiện từ thời niên thiếu, chỉ cần nghe thấy có bạn nữ lớp bên cạnh nói cười vui vẻ với Lương Mộc Thu là mặt anh đã lạnh như băng rồi.
Lương Mộc Thu rụt cổ: "Sầm Nam, anh có thấy mình có hơi biến thái rồi không?"
Sầm Nam chợt cười, đặt một nụ hôn thuần khiết xuống trán Lương Mộc Thu, cực kỳ giống khi đang yêu đương cuồng nhiệt thời đi học.
"Sao có thể chứ," Ánh mắt đầy vô tội nhìn Lương Mộc Thu, "Tâm cơ cũng phải nhìn xem đối phương là ai, chỉ cần em thích anh, vậy anh nhất định sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay em."
Anh nắm lấy tay Lương Mộc Thu, một đường hôn xuống ngón tay cậu.
Lương Mộc Thu lại chậc một tiếng.
Sống nhiều năm như vậy, ngoại trừ tuổi tác tăng thêm cũng có điều gì đó từ từ đổi khác.
Tuy rằng Sầm Nam bây giờ hơi có mùi trà xanh, nhưng cậu cũng không còn bị lừa nữa rồi.
Cậu buồn bực nhìn Sầm Nam, "Chúc mừng anh đã phá nát chút thuần khiết cuối cùng trong lòng tôi."
Năm nay cậu 28 tuổi, bất kể bảy năm qua có tức giận với Sầm Nam thế nào nhưng khi nhớ lại Sầm Nam của tuổi 18 đó, cậu vẫn luôn coi anh là ánh trăng sáng, luôn nhung nhớ Sầm Nam của thời trung học. Không phải lòng dạ đen tối như sau này, khi đó anh vẫn còn là một đoá hoa cao lãnh thanh thuần, giống như chiếc áo sơ mi trắng trên người anh, sạch sẽ, yên tĩnh, không nhiều lời, thậm chí còn có chút khó hiểu, ngay cả tỏ tình cũng không dám, tất cả đều nhờ cậu mà ngăn cơn sóng dữ.
Giờ thì hay rồi, bộ lọc ánh trăng sáng hôm nay chính thức vỡ tan tành, đoá hoa trắng chết tiệt gì chứ, từ đầu đến cuối đều là một hắc tâm liên trời sinh.
*hắc tâm liên: lòng dạ xấu xa nhưng lại tỏ vẻ đơn thuần trong sáng
*
Lương Mộc Thu càng nghĩ càng giận, nhìn Sầm Nam một lượt từ trên xuống dưới đang nghĩ xem nên đạp vào đâu mới hả giận.
Sầm Nam như là đoán được suy nghĩ của cậu, cúi người xuống hôn chụt một cái vào môi cậu.
Hôn cũng gây nghiện.
Lần trước Lương Mộc Thu bị Sầm Nam hôn trong phòng ngủ này chỉ thấy đau đớn, nước mắt chảy ra cũng muốn phản kháng, nhưng bây giờ chỉ tượng trưng hất anh một cái rồi cũng mê đắm trong nụ hôn này.
Bờ môi hai người dán cùng một chỗ, cọ xát, quấn quýt, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề.
Chẳng ai còn tâm trí xem phim, cảnh phim nổi tiếng nhất cũng không người để ý.
Lương Mộc Thu choáng váng.
Trước kia cậu rất thích nụ hôn của Sầm Nam, chuyện này chắc cũng là do Sầm Nam cố ý, trước khi làm tình đều sẽ hôn cậu rất lâu để trấn an.
Cậu khẽ hừ một tiếng như làm nũng.
Sầm Nam buông tay cậu ra, bàn tay vẫn còn lưu luyến cánh môi cậu, hai người nhìn nhau một chốc, chẳng ai nói gì, chỉ còn tiếng thở dốc bên tai.
Lương Mộc Thu thầm nói không ổn, cứ hôn nữa là sẽ xảy ra chuyện mất.
Cậu đã sớm không còn là học sinh trung học vô tri của năm đó nữa, hai người đàn ông trưởng thành khoẻ mạnh lăn lộn một chỗ trong phòng ngủ, không lau súng cướp cò mới là chuyện không bình thường.
Nhưng cậu vẫn không muốn ngủ với Sầm Nam.
Sầm quý phi muốn thị tẩm cũng phải xem Hoàng thượng có tâm tình hay không.
Sầm Nam lại cúi đầu muốn hôn cậu, bị Lương Mộc Thu đẩy ra.
Cậu thì thào, "Không còn sớm nữa, tôi phải về rồi."