*
Sau khi đi cắm trại về, mấy ngày liền Sầm Nam đều bị công việc ở văn phòng luật sự trói buộc, thời gian tan tầm về nhà hôm nào cũng là nửa đêm. Có hôm anh dứt khoát làm thâu đêm, chỉ ngủ trên ghế sô pha ở văn phòng một lát, có nói chuyện với Lương Mộc Thu hơn phân nửa cũng chỉ là quấy rầy qua điện thoại mà thôi.
Mới đầu Lương Mộc Thu còn thấy cũng được, nhưng mấy ngày liền không gặp Sầm Nam lại trở về cuộc sống ăn đồ ăn ngoài qua ngày, một mình ăn ba bữa cơm khiến cậu thấy có chút không quen.
Thế nên một tuần sau khi Sầm Nam có thể tạm thời thoát thân khỏi vòng pháp luật hỏi cậu có muốn ăn tối cùng nhau không, Lương Mộc Thu suy nghĩ một chút rồi cũng không từ chối.
Nhưng chỗ Sầm Nam vẫn còn chút việc chưa xử lý xong, anh hỏi Lương Mộc Thu: "Có muốn đến công ty anh trước không? Xe anh mới đây gặp chút trục trặc nên không lái được, có lẽ là cần dùng xe của em."
Lương Mộc Thu chỉ trả lời ngắn gọi, "Được thôi."
*
Lúc lái xe hoà vào dòng người tan tầm, Lương Mộc Thu nhớ lại ngày trước cậu đón Sầm Nam đi thi về nhà hình như cũng giống lúc này. Hơn một tháng trước, nếu Sầm Nam dám đưa ra yêu cầu thế này với cậu chắc là sẽ bị một đạp bay ra xa mất.
Suy đi nghĩ lại, cậu cứ cảm thấy mình bị Sầm Nam nước ấm nấu ếch.
Nghĩ thì nghĩ thế chứ tốc độ xe cậu cũng không chậm, 6h15 đã đến dưới văn phòng luật sư chỗ Sầm Nam. Cậu chưa đến đây lần nào, nhưng mới chỉ nói tên Sầm Nam ra đã được lễ tân mời vào.
Công ty luật này chỉ có quy mô trung bình, bây giờ còn lâu mới đến giờ tan tầm của các luật sư nên bên trong hãy còn rất nhiều người. Lương Mộc Thu vừa đi vào đã cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng phóng đến, cậu nhất thời có chút hối hận, nhất là khi nhìn một vòng mà lại không tìm thấy Sầm Nam đâu.
Nhưng cậu lại thấy một người quen khác – Nhậm Khải Hàm.
Cậu và vị đàn anh Nhậm này cũng nhiều năm không gặp, Nhậm Khải Hàm vốn đang nói chuyện với một thực tập sinh nhìn thấy cậu, đầu tiên là ngẩn người, sau đó vui mừng cười rộ lên.
"Lương Mộc Thu," Anh trực tiếp đi đến nhiệt tình ôm Lương Mộc Thu một cái, "Nhiều năm không gặp."
Anh còn xoa xoa tóc Lương Mộc Thu như năm đó còn ở trường học.
Lương Mộc Thu hơi ngượng, gọi một tiếng "Đàn anh". Nhậm Khải Hàm nghe thế thì thấy được an ủi hẳn ra, dù sao tên chó Sầm Nam kia cũng có bao giờ gọi anh thế đâu.
Anh nhìn Lương Mộc Thu, rất nhanh đã biết được cậu đến tìm ai, cười cười, "Cậu đến tìm Sầm Nam phải không, vậy vào phòng nghỉ ngồi chờ một chút, bây giờ Sầm Nam còn đang bàn chuyện với khách hàng."
Lương Mộc Thu ngoan ngoãn đi theo, cậu ngồi lên sô pha nói với Nhậm Khải Hàm, "Đàn anh có việc gì thì cứ đi làm đi, em ngồi đợi ở đây là được."
"Không sao," Nhậm Khải Hàm pha hai tách trà, "Hôm nay anh không có việc gì, hai chúng ta cũng đã lâu không gặp. Anh vẫn luôn muốn mời cậu ăn một bữa cơm, nhưng tên chó Sầm Nam kia sống chết không cho."
Lương Mộc Thu khó hiểu: "Vì sao?"
Nhậm Khải Hàm sờ sờ mặt, "Chắc là cảm thấy anh quá đẹp trai nên sợ bị so sánh với anh đây mà."
Lương Mộc Thu phốc một tiếng bật cười, chờ Nhậm Khải Hàm nhìn sang thì đã đầu quân cho phe địch, "Anh nói không sai."
*
Chờ Sầm Nam bàn việc với khách hàng xong vào đến phòng nghỉ thì đập vào mắt chính là cảnh Nhậm Khải Hàm ôm vai bá cổ Lương Mộc Thu, dáng vẻ thân thiết như hai anh em, còn đang mở điện thoại ra không biết cho Lương Mộc Thu xem cái gì.
Anh lập tức đen mặt, rất chi là không nể mặt cấp trên, cuộn tập tài liệu lại đập vào tay Nhậm Khải Hàm.
Nhậm Khải Hàm "á" một tiếng, "Sầm Nam, cậu đúng là không có tôn ti gì hết." Đoạn quay đầu tố cáo với Lương Mộc Thu, "Cậu nhìn xem, tên đàn ông bụng dạ hẹp hòi này! Mộc Thu à, tính tình cậu tốt như thế không thể để cậu ta bắt nạt được."
Lúc nói chuyện nghiễm nhiên cảm thấy họ đã là một đôi.
Sầm Nam ra vẻ tự nhiên nhưng Lương Mộc Thu lại không biết nên trả lời thế nào, năm đó hai người yêu nhau ở trường thì không tránh mặt Nhậm Khải Hàm, sau đó chia tay, bây giờ quay lại mà Nhậm Khải Hàm cũng biết.
Không hiểu sao Lương Mộc Thu có chút ngượng ngùng.
Cũng may không có ai chú ý đến chút ngượng ngùng này của cậu, Sầm Nam mặt không đổi sắc trừng Nhậm Khải Hàm một cái, sau đấy lại đổi một vẻ mặt khác nói với Lương Mộc Thu, "Thu Thu đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Nhậm Khải Hàm vốn định ăn ké một bữa cơm nhưng nhận được ánh mắt sắc như dao cau của Sầm Nam thì chỉ có thể ngậm ngùi bỏ qua, không mù quáng đi theo nữa. Chỉ đưa Lương Mộc Thu đến cạnh thang máy, vỗ vỗ bả vai cậu thân thiết nói, "Sau này thường xuyên đến đây, đàn anh mời cậu ăn cơm."
Lương Mộc Thu cười nói được.
Thật ra cậu vẫn rất có thiện cảm với Nhậm Khải Hàm, hào sảng phóng khoáng, lúc tốt nghiệp cậu cắt đứt liên lạc một là vì khác chuyên ngành, hai là vì nhìn thấy Nhậm Khải Hàm lại khiến cậu khó tránh khỏi nhớ đến Sầm Nam.
*
Đi vào thang máy, Sầm Nam ấn nút xong thì do dự hỏi: "Nhậm Khải Hàm... Anh ta không nói gì với em... chứ?"
Anh cũng không phải là không tin Nhậm Khải Hàm không làm người, anh chỉ không tin cái miệng rộng bô lô ba la của Nhậm Khải Hàm thôi.
Lương Mộc Thu nhướng mày nói lấp lửng: "Anh cho rằng anh ấy sẽ nói gì với tôi? Nói là gần đây anh nhận được một vụ án ly hôn, khách hàng là một nỹ nữ còn có ý tứ với anh sao?"
Đúng là Nhậm Khải Hàm nói cho cậu biết thật.
Vừa nãy Sầm Nam cũng đang bàn bạc với vị khách. Này, có lẽ là do ngồi bàn bạc hơi lâu mà hương nước hoa của khách hàng lại quá nồng, trên người Sầm Nam thậm chí còn ám một chút mùi nước hoa phụ nữ.
Chuyện này khiến cậu tự nhiên có chút không vui, giống như lãnh địa củ mình bị ngườikhác xâm phạm.
Sầm Nam bật cười.
Đúng là gần đây anh có vụ kiện dính đào hoa này, theo lý thuyết người phụ nữ vừa mới thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại hẳn nên không còn tâm trí nào yêu đương nữa mới đúng, nhưng tính cách vị khách này lại rất hào sảng tiêu sái, đối với cô ấy ly hôn cũng chỉ là chuyện thường, nháy mắt đã có thể quên đi vứt ra sau đầu rồi hẹn anh đi ăn cơm.
Nhưng rõ ràng anh đã từ chối rồi.
Anh nhìn Lương Mộc Thu, "Anh đã sớm từ chối cô ấy rồi, về công về tư anh và người nọ đều không có khả năng. Khách hàng đó cũng không hẳn là nghiêm túc gì nhiều nên cũng không theo đuổi nữa. Anh thích ai hẳn em phải rõ nhất chứ."
Lúc nói lời này anh rất nghiêm túc, Lương Mộc Thu cũng không muốn gây khó dễ nữa, không nói gì khác, chỉ riêng việc này chút tin tưởng Sầm Nam cậu vẫn phải có.
Thật ra người như Sầm Nam vẫn luôn có hoa đào nở bừng bừng muốn quây quanh anh, hơn thế lại có dáng vẻ xuất chúng trời sinh lại càng được yêu thích. Vậy nên vừa dễ dàng khơi dậy ham muốn chiếm hữu của người khác, cũng dễ dàng không coi trọng tình cảm của người khác.
Nhưng Sầm Nam lại ở một thái cực khác, tình cảm của anh rất sạch sẽ, với cuộc sống riêng tư của người khác cũng chưa bao giờ xem thường, anh chỉ đơn thuần là không có hứng thú với họ. Không tính hai năm yêu nhau với Lương Mộc Thu, anh chẳng khác nào một gốc trúc nơi thế ngoại đào viên, thẳng thắn lạnh lùng không dính chút khói lửa nhân gian.
Vừa rồi Nhậm Khải Hàm cũng nói với cậu như thế.
Nhậm Khải Hàm không lén lút nói xấu sau lưng Sầm Nam, ngược lại còn thầm bán thảm cho anh.
Nhậm Khải Hàm nói, Sầm Nam làm luật sư chưa từng thiếu người gửi danh thiếp rồi số điện thoại cho anh nhưng anh vẫn luôn từ chối, hỏi nhiều một chút thì sẽ trực tiếp nói đã kết hôn, vô cùng ân ái với vợ.
"Khi còn ở trường, nam nữ theo đuổi cậu ta đều có nhưng tan học cái là cậu ta đều đi luôn, hỏi thì chỉ nói có người yêu đang chờ." Nhậm Khải Hàm cười cười, "Tôi cũng không cần phải nói tốt cho cậu ta làm gì, giữa hai người đã xảy ra những gì thật ra tôi cũng không biết. Nhưng khi chưa gặp lại cậu, cậu ta giống như một cỗ máy chỉ biết làm việc, gặp cậu rồi cậu ấy mới được gọi là đang sống."
*
Thang máy xuống đến bãi đỗ xe ngầm, Lương Mộc Thu tìm được xe của mình rồi hỏi Sầm Nam muốn ăn ở đâu.
"Đâu cũng được," Sầm Nam cười cười, "Anh không quen Bến Thành lắm, em quyết định đi."
Lương Mộc Thu suy nghĩ một chút, "Vậy đi ăn đồ Thái đi, tự nhiên tôi muốn ăn cà ri Thái."
Hôm nay là cuối tuần nên khách trong quán hơi nhiều, họ xếp hàng một lúc mới được đi vào. Cơm nước xong lẽ ra nên là ai về nhà nấy, nhưng khi đến tầng 11 Sầm Nam lại khẽ kéo cậu lại.
"Muốn sang nhà anh uống chút rượu không?" Anh hỏi, "Trong phòng ngủ của anh mới mua một bộ máy chiếu, đúng lúc xem thử coi có được không."
Anh nói thẳng thắn, ánh mắt lại chân thành tha thiết.
Nếu không phải Lương Mộc Thu biết người đối diện mình đầy một bụng ý xấu nói không chừng cậu cũng bị gạt.
Cậu nhìn cửa lớn nhà mình chỉ cách vài bước, nhấc chân là có thể bước qua được. Nhưng có lẽ vừa rồi trong xe ngột ngạt quá, cũng có thể gió đêm nơi ban công này mềm mại quá, cậu đưa tay kéo cổ áo khẽ đáp, "Được."
Sầm Nam lại cười.
Trước mặt người khác anh hiếm khi nào để lộ nụ cười, duy chỉ có trước mặt Lương Mộc Thu, nụ cười ấy lại chẳng đáng giá một đồng, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu.
Lương Mộc Thu nhìn anh cười mà đầu váng mắt hoa, chút không cam lòng khi mình bị dắt đi cũng vì nụ cười này mà nhạt đi vài phần.
Cậu đột nhiên nhớ ra năm 18 tuổi ấy cậu nhận ra mình yêu Sầm Nam thế nào, cũng là bởi khi đó cậu luôn mong Sầm Nam có thể cười nhiều hơn một chút.