Dụ Khang Trạch đi lại phía tủ quần áo bên góc trong phòng, có vẻ chọn lựa quần áo cho Mễ Nhiên nên loay hoay tìm. Lúc sau đi ra cầm theo một bộ nỉ, ung dung bước tới chỗ Mễ Nhiên giúp cô mặc đồ, trước đó còn lấy thuốc bôi lên hai đầu t* sưng phù và hu*ệt nhỏ vẫn đỏ gay gắt. Ngón tay hắn trườn thuốc vào sâu bên trong, thái dương cũng bắt đầu cuộn lê dây thần kinh kiềm chế, vừa làm vừa chu đáo hỏi:
- Tiểu Nhiên... ổn hơn chưa?
Mễ Nhiên hơi co rúm người lại, chỉ e thẹn gật đầu, mong nam nhân này nhanh nhanh một chút vì bụng cô đang đói meo rồi, miệng cũng khô khốc khát nước
Khang Trạch bế cô lọt thỏm trong lòng, vòng tay nữ nhân vòng ra ôm chặt cổ hắn, đầu cũng gục xuống vai vì sức lực còn uể oải. Đi đến cầu thang thì Mễ Nhiên thủ thỉ:
- À...khéo mọi người trông thấy mất, anh thả em xuống đi
Dụ Khang Trạch vẫn bước tiếp, nhàn nhạt hỏi:
- Nhìn thấy thì sao?
Nữ nhân nhăn mày, ngập ngừng đáp:
- Không sao..nhưng cũng không nên... anh biết là..em..em hay ngại
Câu trả lời của Mễ Nhiên lí nhí dần, cái tính cô chẳng lẽ hắn không biết. Dụ Khang Trạch thở dài, ôn tồn:
- Không cần lo, tôi bảo người làm nghỉ sớm rồi... chỉ có tôi với em dưới bếp thôi
Mễ Nhiên nghe vậy thì tạm an tâm, chứ để tên ác ma này bế bồng rồi chị Du Ly, chị Cúc Y nhìn thấy họ chắc chắn sẽ trêu cô mất. Không gian dưới tầng im lặng tuyệt đối, thức ăn nóng hổi mới nấu còn thơm phảng phất trong khoang bếp. Cánh mũi nhỏ của cô đã hếch lên không kìm được lòng, chân rung nhẹ như muốn thoát khỏi vòng tay Khang Trạch, chạy về phía bàn ăn
Dụ Khang Trạch kéo ghế xuống ngồi, hắn vẫn đặt vật nhỏ trong lòng, tay vòng ra sau gắp lấy đồ ăn cho Mễ Nhiên, cô ngoan ngoãn thưởng thức, hàm răng nhai thật nhanh để lấp đầy cái bụng xẹp kép của mình. Nam nhân mới đưa lại một miếng, chưa kịp xúc thì nữ nhân đã nhai cật lực 2 cơ hàm rồi mau mau nuốt.
Khang Trạch nhíu mày, thìa cơm trộn đưa ra xa khỏi khuôn miệng Mễ Nhiên, trách cứ:
- A Nhiên, đừng vội vã thế... ăn chậm nhai kĩ nếu không dạ dày không tốt đâu
Ánh mắt cô ngóng chờ về thìa cơm trên tay Khang Trạch, mau chớp chớp mắt nhìn hắn rồi như con mèo nhỏ biết làm nũng, nhỏ nhẹ:
- Tại..em đói
Nam nhân nghiêm túc nhắc nhở:
- Không được... hay tôi mớm cho em nhé?
Hắn đểu cáng hôn chụt lên đôi môi của Mễ Nhiên, có vẻ hào hứng với lời đề nghị của bản thân nên khuôn mặt mong ngóng câu trả lời của vật nhỏ. Mớm cơm – nhai nghiền rồi truyền miệng sao? Chỉ có con nít bé tí mới cần thế – Mễ Nhiên nghĩ thầm rồi lắc đầu:
- Không...tuyệt đối không.. Em sẽ ăn từ tốn
Dụ Khang Trạch tủm tỉm cười rồi đưa thìa cơm lại gần xúc cho cô ăn, nữ nhân nhai cẩn thận hơn hẳn, suất ăn bình thường Mễ Nhiên không ăn nhiều dù cơ thể gầy nhom vẫn dễ no, hôm nay thì một tô đầy với đủ các món đều nằm gọn trong bụng Mễ Nhiên. Cũng phải thôi, bị tên ác ma hành cho từ sáng tới chiều muộn, ngủ dậy chưa kịp có năng lượng nào thì Khang Trạch xồng xộc đi tới
Một lúc sau khuôn bụng nhỏ đã căng cứng lên, Mễ Nhiên no đến ợ nhẹ, cô ngại ngùng bụm miệng lại rồi né tranh ánh mắt của Dụ Khang Trạch. Từ nãy tới giờ hắn làm duy nhất 2 việc: đút cho cô ăn xong xuôi là ngồi im nhìn ngắm nữ nhân. Mễ Nhiên thấy không khí gượng gạo bao trùm, vờ hỏi:
- Anh không ăn sao?
Dụ Khang Trạch luấn quấn đuôi tóc của cô, bình thản trả lời:
- Tôi chưa ăn... nhưng muốn ăn cũng hơi khó.. Muốn ăn chắc phải xin phép chứ không thể tuỳ tiện như sáng nay1
Mễ Nhiên tò mò:
- Sao thế? Anh còn cần xin phép ai nữa sao?
Dụ Khang Trạch bắt đầu o ép cơ thể cô chặt lại, cụng trán hai người chạm vào nhau, giọng hắn trầm đi:
- Ừ.. tôi muốn “ăn” em.. tôi nghĩ phải xin phép xem em còn sức để “phục vụ” tôi không...
Bàn tay Khang Trạch mò hẳn vào trong áo, rờ lên tấm lưng mịn màng của vật nhỏ, giờ đây cô muốn cựa quậy cũng không thể, né tránh cũng khó vì Khang Trạch giữ chặt sau gáy cô. Mễ Nhiên lí nhí:
- Chúng ta mới... mới.. từ sáng đến chiều muộn...
Khang Trạch rúc xuống hõm cổ Mễ Nhiên, hít hà hương thơm cơ thể lẫn sữa tắm pha trộn. Phải nói rằng bên cạnh cô giây phút nào là hắn chỉ muốn thao sạch lúc ấy. Chiều nay tắm táp cho vật nhỏ, cô đã ngất lịm hẳn nhưng con thú trong nam nhân vẫn nổi dậy và tiếp tục mạnh mẽ
Nam nhân đặt cô trong bồn, ban đầu xoa xà phòng làm sạch, đi đến hoa t*m thì thấy nơi đây càng đỏ au lên thì càng như đóa hoa rộ đẹp. Không kiềm lòng mà đem cô đặt lên bồn ngang, tiếp tục xâm nhập, ngoài d*ch thuỷ kèm bọt nước ma sát khiến Dụ Khang Trạch hung hăng vô độ
Bầu ng*c sữa ngọt ngào ẩn sau lớp bọt trắng xóa càng khiến cơ thể cô lấp ló đẹp như nữ thần, làn da bầm tím đến đáng thương nhưng còn chỗ hở nào là vết răng Khang Trạch lại gặm chặt vào đấy. Thành ra trong phòng tắm lại mất thêm thời gian dài, mãi sau Khang Trạch mới bế cô ra giường nằm nghỉ ngơi
Mễ Nhiên không biết chuyện này, nếu cô biết chắc sẽ phẫn uất hắn hơn nữa, nữ nhân không dám thể hiện thái độ giận dữ nhiều nhưng đổi lại là im lặng, trầm mặc cũng đủ khiến Khang Trạch bồn chồn.
Quay trở lại bàn ăn, Dụ Khang Trạch nghe cô đáp vậy thì cười lên, đùa cợt:
- Hay làm thêm tối đêm để tròn đủ trong ngày được không?
Nữ nhân nghe thế thì đờ mặt lại, ánh mắt hốt hoảng trước lời đề nghị điên rồ của tên biến thái trước mặt. Dụ Khang Trạch nói thật là thật, mà nói đùa cũng sẽ thành thật nếu không ngăn lại ý tưởng đó, cô lắc đầu nguây nguẩy từ chối:
- Không..em không chịu được..
P/s: nhẹ nhàng z thôi nha?