Hàn Tử Đằng ra khỏi toilet, nhìn thấy Viên Viên đứng ở cửa, dựa vào tường, đang chờ anh đi ra.
" Nôn xong rồi, thoải mái rồi chứ, anh hà cớ gì phải làm mình ra nông nỗi này? " Hiểu Di nói.
" Em ở đây chờ anh? Cái gì mà gọi là hà tất, mọi người vui vẻ, cho nên…. " Hàn Tử Đằng còn chưa nói dứt câu, đã bị Viên Viên ngắt lời.
" Đừng tưởng rằng em cũng giống như những người khác, cái gì cũng không biết, lại tưởng rằng chính anh nói anh vẫn chưa quên, vẫn chưa quên hay là không muốn quên, giữ mãi đoạn hồi ức về cô ta trong lòng sao. Nếu anh hận cô ta, vậy phải để chính mình sống thật tốt, tốt hơn so với cô ta, như vậy rốt cuộc mới có thể trả thù cô ta, để cô ta biết năm đó mình đã sai lầm! Khiến bản thân mình thảm hại như thế này, kết quả chỉ làm tổn thương chính mình và những người yêu thương của mình, về phần Tống Đình Đình, cô ta cũng sẽ không quan tâm, cô ta thậm chí có lẽ còn vui mừng trước đây không ở cùng với anh. Vì vậy cớ chi phải khiến bản thân mình cô độc như vậy, đáng thương như vậy, như vậy tuyệt đối không giống Hàn Tử Đằng mà em từng quen biết… " Viên Viên khuyên nhủ.
" Được rồi, đừng nói tiếp nữa, đừng nói như em rất hiểu anh nữa, kỳ thực em cái gì cũng đều không biết " Hàn Tử Đằng phẫn nộ ngắt lời Hiểu Di.
Tiếp đó, Hàn Tử Đằng bước tới trước mặt Viên Viên, sau đó chạm trán mình vào trán của cô, cứ như vậy, bọn họ vô cùng gần gũi.
" Đừng nói như em hiểu rất rõ về anh, vậy em cảm thấy phải thế nào mới giống anh? Có phải như vậy hay không? "
Anh mỉm cười, dùng tay vuốt ve khuôn mặt Viên Viên , sau đó hôn lên môi của cô, sau đó tiến đến bên tai của Viên Viên.
" Anh tuyệt đối không cô đơn, cũng sẽ không bao giờ cô đơn "
Nói xong, anh chậm rãi liêu xiêu quay trở về bàn của bọn họ.
Lúc mọi người đang chơi đùa vui vẻ, đột nhiên toàn bộ đèn phụt tắt, tiếng nhạc cũng ngưng lại, ngay lúc mọi người tưởng rằng cúp điện, tiếng nhạc lại vang lên một lần nữa, bài hát vang lên lúc này đây chính là bài hát chúc mừng sinh nhật.
Tất cả ánh đèn đánh vào trên người Hiểu Di, Hàn Tử Đằng đi về phía cô, phía sau có một nhân viên phục vụ bưng bánh gato bước tới, ngừng lại bên cạnh Hiểu Di.
Hàn Tử Đằng kéo Hiểu Di lại, giữa tiếng nhạc, mang bánh gato đến trước mặt cô, ôn nhu nhìn cô.
" Bảo bối ! sinh nhật vui vẻ "
Lúc này mọi người dưới sự điều khiển của đạo diễn vây quanh bên cạnh Hiểu Di , hát bài hát mừng sinh nhật, vỗ tay. Ai ai cũng bất ngờ với sự sắp đặt này, ai cũng không biết, mà những việc này đều là Hàn Tử Đằng sắp đặt.
Trước đó, mới biết hôm nay là sinh nhật Hiểu Di, Hàn Tử Đằng liền sắp đặt những việc này vì muốn cho Hiểu Di một niềm vui bất ngờ. Tuy rằng trò chơi vừa nãy, uống rượu đều nằm ngoài kế hoạch của anh, nhưng những việc này đều là vì cô mà sắp đặt.
" Hiểu Di, sinh nhật vui vẻ nha! " Đạo diễn đại diện cho mọi người bước đến bên cạnh Hiểu Do nói.
" Hiểu Di, chúc cô sinh nhật vui vẻ nha! Chúng tôi là đến lúc nhận được thông báo của chủ tịch , mới biết hôm nay là ngày sinh nhật cô, nhưng bởi vì gấp gáp, tất cả mọi người không có chuẩn bị quà tặng, cô sẽ không để bụng chứ? "
" Đúng vậy, chúng tôi cũng không có quà tặng, cô đừng để bụng nha! " Mọi người đồng thanh nói.
Hiểu Di nghe mọi người nói như vậy, kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chưa từng có người tổ chức sinh nhật cho cô , lúc còn sống cùng ba mẹ nuôi chưa bao giờ cô được người khác tổ chức dinh nhật ! đến sau khi Trương Y Na không cho cô sống trong nhà nữa , việc được tổ chức sinh nhật , ước muốn này lại càng mong manh hơn ! không có thời gian chú ý đến bản thân mình, cô căn bản cũng đã quên mất ngày sinh của mình. Vậy mà, Hàn Tử Đằng lại nhớ rõ, thì ra đây là niềm vui bất ngờ mà anh nói à! Sự bất ngờ cũng có, vui sướng cũng có, mà càng nhiều hơn, là sự cảm động, là thành ý của Hàn Tử Đằng.
Hiện tại, cô cảm thấy Hàn Tử Đằng như vậy rất đáng yêu. An bài tất cả như vậy, cho cô một niềm vui bất ngờ, giúp cô chúc mừng sinh nhật, cô thích cảm giác như vậy.
Cô cảm nhận được sự biến đổi chậm rãi của Hàn Tử Đằng, từ một người đàn ông lãnh khốc lúc ban đầu dần dần trở nên ôn nhu, săn sóc, mà tất cả những sự biến đổi này, đều bởi vì mình, anh như vậy khiến Hiểu Di vô cùng cảm động.
Tuy rằng trò chơi lúc đầu khiến cô có chút không thoải mái, nhưng hiện tại điều gì cũng không đáng quan tâm nữa, điều gì cũng không đáng để nghĩ nữa, ngay lúc này đây, cô đã xác định, nhận ra được, Hàn Tử Đằng rất quan tâm đến cô.
Cái gì phải tới luôn luôn sẽ tới, lúc này đây, cô muốn dũng cảm dùng phương thức của mình đứng bên cạnh anh, tuy rằng trong lòng anh có thể vẫn chưa quên Tống Đình Đình, nhưng trong tim anh có một nơi nhất định thuộc về cô, như vậy là đủ rồi, cô không có khả năng xóa bỏ quá khứ, chỉ có thể cho anh một tương lai tốt đẹp…
Hiểu Di nở nụ cười rạng rỡ nhất, nép mình trong lòng Tử Đằng, tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người.
Mọi người cùng nhau ăn hết bánh gato, lại náo loạn một trận đã đời, thì chuẩn bị đến Spa thoải mái hưởng thụ một chút. Song, đêm nay Hàn Tử Đằng quả thực đã uống hơi nhiều, lúc bước đi đều loạng choạng, chính vì vậy mà trước tiên Hiểu Di dìu anh quay về khách sạn.
Hiểu Di dìu Hàn Tử Đằng vào phòng, tuy rằng bước đi của anh chẳng phải là rất ổn, nhưng ý thức của anh lại hoàn toàn minh mẫn.
" Anh cẩn thận đó, em phải đóng cửa, anh chờ một chút "
Hiểu Di để Hàn Tử Đằng dựa vào tường, một tay đỡ, một tay vươn ra đóng cửa.
" Đến đây, chúng ta đi vào thôi, để em bật đèn trước "
" Đừng bật đèn. Bảo bối của anh , sinh nhật vui vẻ !!! "
Hàn Tử Đằng cúi người hôn lên môi của cô, sau đó, mang cô di chuyển vào phòng, bước đến trước cửa sổ sát đất đối diện với biển rộng, anh vặn mở chiếc đèn đặt dưới đất ở bên cạnh, sau đó ngừng động tác.
Hiểu Di lẳng lặng nhìn Hàn Tử Đằng, sau đó cô nhìn thấy trang trí của căn phòng. Trước bệ cửa sổ có một vòng nho nhỏ những ngọn nến, rải trên mặt đất xếp thành một hình trái tim, ở giữa có một bó hoa hồng đỏ rực, bên cạnh hoa hồng có một hộp nhung nhỏ hình trái tim, mà ở phía sau những ngọn nến, lại bày một cái bánh gato hình trái tim.
Trên trần căn phòng, cũng lơ lửng đầy những quả bóng bay hình trái tim màu hồng nhạt. Dưới ánh đèn cam mờ ảo, những trái tim này cũng phát ra ánh sáng lấp lánh, tạo thành một thế giới cổ tích mộng ảo.