Đợi đến sau khi mọi người đã ăn uống no đủ, nhìn sắc trời còn sớm, thì có người đề nghị chơi trò chơi. Nói thật làm thật, đều là một đám thanh niên, nên tất cả mọi người đều cực lực hưởng ứng. Chai bia quay tròn ở chính giữa, nếu như miệng chai bia quay về phía người nào, người đó sẽ phải chọn nói thật hoặc làm thật, nói thật chính là trả lời một câu hỏi mà mọi người đưa ra, hơn nữa không được phép nói dối, mà làm thật kỳ thực cũng chẳng phải mạo hiểm gì, chỉ là uống rượu, mỗi người một cốc, nhưng là rượu
" đặc chế " nha!
" Được rồi, được rồi, chúng ta bắt đầu trò chơi đi " Đạo diễn lớn tiếng nói, anh ta là người tổ chức trò chơi này.
Khi anh ta bắt đầu quay chai bia trong tay thì, tất cả mọi người đều nhìn nó quay chằm chằm, vài người mong đợi, một số người thì chẳng hề để ý đến, có một số người lại không hy vọng quay trúng mình.
" Ngừng, ngừng….Là Lục Phong (người của đoàn làm phim), đến đây đến đây, chọn cái gì đây? "
Bên cạnh có người trêu đùa chọn nói thật, có người nói chọn làm thật đi, Hiểu Di ở bên cạnh cũng cất tiếng trêu, nhấm nháp thức ăn trên bàn, không tiếp tục suy nghĩ tới niềm vui bất ngờ đã làm cô phiền lòng cả đêm.
" Đến đây, Lục Phong, đây là rượu chúng tôi pha chế riêng cho cậu, mau uống đi! "
Hiểu Di quay đầu lại nhìn rượu bọn họ pha, thật đúng là ác, bia, rượu đỏ lại còn có rượu của đảo Jeju toàn bộ đều cùng pha với nhau . Hiểu Di âm thầm sáng suốt ra quyết định, nếu như lát nữa quay trúng cô , cô nhất định không chọn uống loại rượu như vậy.
" Ngừng, ngừng, quay trúng Hiểu Di rồi, Hiểu Di, cô đang suy nghĩ tâm sự gì hả, quay trúng cô rồi, chọn đi, muốn uống hay là muốn nói? "
" Tôi không uống rượu " Hiểu Di buột miệng.
" Tốt lắm, chúng tôi sẽ hỏi một câu hỏi, việc này….Việc này chúng tôi sẽ cẩn thận ngẫm lại câu hỏi gì đây? " Lục Phong bởi vì đã bị bắt phạt một lần , cho nên muốn báo thù, nên càng hăng hái hơn.
" Cô có thích một người đúng không? " Lần này là Viên Viên đặt câu hỏi, cô ta nhìn Hiểu Di một chút, lại nhìn Hàn Tử Đằng một chút.
Hiểu Di xấu hổ, tưởng rằng Viên Viên sẽ hỏi cô câu hỏi khác chứ, sao lại là về vấn đề này, suy nghĩ rồi, Hiểu Di hồi đáp
" Có sao? " Khuôn mặt lại càng hồng thêm.
" Được rồi, được rồi, thắc mắc đã hỏi xong rồi, tiếp tục, tiếp tục "
" A, lần này là đạo diễn, anh chọn cái gì? "
" Nói thật là được rồi "
" Vậy mối tình đầu của anh là lúc bao nhiêu tuổi hả? " Mọi người hiếu kỳ hỏi, cơ hội như vậy không phải lúc nào cũng có, mọi người đúng thực là rất cảm thấy hứng thú với đạo diễn, thực là ngu ngốc nếu không biết tận dụng thời cơ này…!
" Ha ha, chuyện đó, chuyện đó là chuyện lúc tôi còn đi học! "
" Oa! Đạo diễn, anh đúng là cao thủ , đã biết tán gẫu hồi còn đi học luôn, tại hạ bái phục! " Mọi người lại bắt đầu trêu đùa. Tiếp tục quay.
" Lần này là….chủ tịch…wow, chủ tịch anh chọn uống rượu hay….. "
Hàn Tử Đằng mỉm cười nhìn mọi người, tâm tình hôm nay của anh cũng không tệ lắm, vậy chọn nói thật là được rồi.
" Trả lời câu hỏi cũng được "
" Được, câu hỏi đó là…. "
" Anh còn nhớ cô ta sao? " Không đợi người kia nói dứt lời, Viên Viên đã rất nhanh đặt ra câu hỏi, Viên Viên ngồi đối diện với Hàn Tử Đằng , nghe Viên Viên nói ra câu hỏi như vậy. Kỳ thực những người đang ngồi đều nghe không hiểu Viên Viên hỏi về ai, thế nhưng chỉ cần Hàn Tử Đằng bối rối, Viên Viên cũng đã có thể hiểu, hơn nữa Viên Viên cũng muốn biết đáp án này.
Hiểu Di ngẩng đầu nhìn Viên Viên
" Cô ta? " người Viên Viên nói, là người con gái kia sao? Viên Viên làm sao biết được? Lập tức gắt gao nhìn Hàn Tử Đằng chằm chằm, vấn đề này Hiểu Di cũng rất muốn biết đáp án.
Hàn Tử Đằng vẫn nhìn thẳng vào Viên Viên , mỉm cười, nhưng ánh mắt rất phức tạp, không ai biết bên trong dáng vẻ tươi cười rốt cuộc ẩn giấu điều gì. Sau đó anh lại bắt đầu tìm thuốc lá, chậm rãi châm một điếu, chính vào lúc mọi người cho rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi quái lạ này, anh nói với âm lượng tất cả mọi người đều có thể nghe được.
" Còn nhớ " Đốt điếu thuốc lá, anh hít một hơi mạnh. Đương nhiên vẫn còn nhớ, sau khi anh đã bị tổn thương như vậy, anh sao có thể quên được!
Đáp án này, anh không nói Hiểu Di cũng đoán được, nếu như thực sự đã yêu sao có thể nói quên là quên, sau đó Hiểu Di nhìn trực diện Viên Viên , cô ấy rất hiểu rõ về Hàn Tử Đằng, mới hỏi câu hỏi về người con gái đó, quan hệ của bọn họ thật sự không bình thường . Trong đáy lòng có một chút phiền muộn.
" Được rồi, chúng ta tiếp tục thôi, lần này là….Hiểu Di, lại là cô đó, đây là đã lần thứ hai quay trúng cô tối nay, xem ra vận số tối nay của cô rất khá nha. Đến đây, chọn đi "
Hiểu Di nhìn ly rượu trên bàn kia, màu sắc khó coi như vậy, không biết uống vào sẽ có mùi vị thế nào, thế nhưng cô không muốn trả lời vấn đề này nữa.
" Tôi uống "
Sau đó cô đứng dậy cầm lấy ly rượu nhìn không ra màu sắc gì, tất cả mọi người trợn to mắt nhìn cô, dường như sự lựa chọn của cô nằm ngoài dự định của mọi người.
Ngay lúc Hiểu Di chuẩn bị uống ly thứ nhất.
" Tôi thay cô ấy uống " Hàn Tử Đằng dập tắt điếu thuốc, mạnh mẽ đoạt lấy ly rượu từ trên tay Hiểu Di ,một ngụm uống cạn.
" Việc này…việc này, nếu là chủ tịch muốn giúp, vậy để chủ tịch uống đi! " Đạo diễn nói.
Hiểu Di nhìn Hàn Tử Đằng ngửa đầu uống thứ rượu không biết tên , Hiểu Di đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều, ai lại không có một quá khứ chứ! Hàn Tử Đằng chưa từng quên đi quá khứ, điều đó chứng minh anh là một người chung tình ! Hiểu Di đã an ủi chính mình như vậy.
Cứ tiếp tục như vậy, kế tiếp bất luận là quay trúng Hiểu Di hay Hàn Tử Đằng , anh luôn luôn chọn uống rượu, sau đó gần như đã uống hết rượu trên bàn. Dường như câu hỏi lúc nãy của Viên Viên khiến anh dè chừng, chính vì vậy anh thà uống rượu còn hơn trả lời câu hỏi.
Trong lòng Hiểu Di có chút khó chịu, anh rõ ràng đang muốn mượn rượu tiêu sầu mà! Thực sự đau lòng như vậy sao? Lẽ nào, trải qua một thời gian dài như vậy cũng không giúp anh nguôi ngoai đi chút nào sao, lẽ nào anh vẫn còn yêu cô ấy sao?
Tuy nói rằng tửu lượng của Hàn Tử Đằng đúng là rất tốt, nhưng loại rượu hỗn hợp này khiến anh có chút không chịu nổi, sau khi đã uống nhiều rượu như vậy, hiện tại anh vẫn là phải chạy vào nôn trong toilet. Sau khi nôn xong, dùng nước lạnh lau mặt, thư thái hơn rất nhiều, sau đó, ngây ngẩn nhìn chính mình trong gương.