ĐĂNG LÚC 22:43:39 NGÀY 01-05-2017
Chữ viết của nàng nhỏ nhắn và xinh đẹp, lời nói của nàng vẫn dí dỏm và khôi hài như xưa, nội dung của bức thư cũng là một số sinh hoạt và những thứ mà tai nghe, mắt thấy, được ăn, nghĩ đến gần đây, nhưng mà đúng là xem hoài không chán, đọc hết một lần rồi bỏ vào trong ngăn kéo, đến tối nhớ ra, đọc lại một lần nữa, rồi cười một lần nữa, tiếp tục bỏ vào, đến sáng ngủ dậy, đọc lại một lần nữa, rồi cười một lần nữa, sau đó chưa đến giữa trưa, đã lấy ra đọc lại một lần nữa.
Nói thật, mới xem một lần là ta đã thuộc lòng phần nội dung và bao phục (phần chính để chọc cười người xem) đó rồi, nhưng chính là không kiềm chế được.
Đây là bức thư đầu tiên nàng gửi cho ta, ta vẫn luôn cất giữ, đi theo ta khắp trời nam biển bắc, cho đến một ngày vào mấy năm sau, bị mẹ ta phát hiện.
"Mẹ, cái cặp văn kiện mà ta để vào trong ngăn kéo đâu rồi?"
"Văn kiện gì, ta không nhìn thấy."
"Mẹ, ở đâu?"
"Rất quan trọng sao?"
"Trả cho ta."
"Ta không nhìn thấy, con trai nhà lão Lý không tệ, cuối tuần các ngươi gặp mặt đi."
"Gặp mặt cũng được, nhưng trả đồ cho ta."
"Ta không nhìn thấy, để ta gọi điện thoại cho lão Lý hẹn thời gian."
Ba ngày sau ta bèn dọn về ký túc xá của bệnh viện ngay, đồng thời giúp bệnh viện giải quyết một vấn đề gây đầu đau, đó là tự nguyện đi cứu trợ Điền (là tên gọi khác của tỉnh Vân Nam - Trung Quốc).
"Ngươi muốn đi Vân Nam?" Tần Hoan gọi điện thoại cho ta.
"Đúng vậy."
"Vì sao?"
"Để thăng chức nhanh một chút" ta rất bực bội, ngươi đã có cuộc sống của ngươi, vì sao còn muốn đến làm phiền ta.
"Nói mò, với điều kiện của ngươi thì không cần làm như thế, ngươi cũng không muốn làm lãnh đạo."
"Ai nói ta không muốn, hiện tại ta không còn cái gì cả, chỉ có làm việc cho tốt thôi."
"Vậy những công việc còn chưa làm xong trong tay ngươi đâu."
"Tùy chúng đi, ta đã đưa dữ liệu cho sư tỷ của ta rồi, để nàng chỉnh lý rồi công bố, dù sao nàng cũng sắp được thăng lên chức giáo sư rồi, có chút giúp ích cho nàng."
Những công việc này ta đã làm hơn hai năm rồi, khi gần có kết quả thì lại chắp tay nhường cho người ta, nói thật, có chút không nỡ, giống như phải tiễn đưa đứa con đẻ của chính mình, nhưng mà, so với sự khổ sở ở trong lòng của ta mà nói, thì những thứ này chẳng tính là gì cả.
"Tần Hoan, ngươi phải thật tốt, ta đi rồi, không thể ở bên cạnh ngươi, dù ở nơi nào thì với ta mà nói đều là như nhau, để ta đi đến nơi đó tĩnh lặng một chút đi, cũng làm chút cống hiến cho sự nghiệp y tế ở nơi đó. Lát nữa ta sẽ gửi số điện thoại của đồng sự của ta cho ngươi, nếu như mẹ ngươi nói chân vẫn còn đau, thì gọi điện thoại cho nàng là được rồi, nàng sẽ giúp sắp xếp."
Tần Hoan ở đầu dây bên kia không có nói chuyện, ta bèn cúp điện thoại.
Đến tận bây giờ ta cũng không biết bức thư này ở chỗ nào.
Bức thư giống như một điềm báo, lúc thư đến, vào thời điểm đó trong lòng trở nên quý động (do sợ hãi căng thẳng và xúc động, mà dẫn đến nhịp tim tăng nhanh) và vui vẻ không có lý do, lúc mất đi, mọi việc trở nên hỗn loạn và tuyệt vọng đến mức lặng ngắt như tờ. Có lúc ta sẽ hy vọng bức thư này đừng bao giờ đến, có phải như vậy thì ta đã có thể sống một cuộc đời trong bình an và vui sướng rồi không. Gần đây nhìn thấy một câu nói, có một số người mới 20 tuổi đã chết rồi, nhưng 80 tuổi mới được mai táng.
Ta đã từng suy nghĩ về vấn đề này khi ta ở các độ tuổi khác nhau, nếu như ta và Tần Hoan không phải cùng giới, thì chúng ta sẽ ở bên nhau một cách suôn sẻ sao? Sẽ bởi vì vấn đề nhà nào chi tiền trả trước nhiều hơn để mua nhà cửa, thân thể ba mẹ không được khỏe, con cái ngang liệt (ngoan cố tồi tệ) kinh khủng, công việc không hề thuận lợi, quan hệ mập mờ xuất quỹ (ngoại tình hoặc có người thứ ba) với người khác mà cãi nhau sao? Bất luận là độ tuổi nào, giới tính nào, tình huống nào, đều sẽ có nỗi thống khổ và phiền não của chính mình.
Nhân sinh chính là một chặng lữ trình, giống như đi xe lửa, và mua vé thì giống như đầu thai, trước lúc ngươi lên xe, ngươi không hề biết xe lửa sẽ là cái hình dạng gì, là vô cùng trống trải, hay là vô cùng chật chội, nếu đầu thai tốt, thì có thể mua được giường nằm hoặc là ghế hạng nhất, nhưng không hề có nghĩa là họ có thể cự tuyệt được sự bôn ba và mệt nhọc trong suốt chuyến đi, bởi vì đây dẫu sao cũng là một phần của chuyến đi, cũng có kiểu hard, ví dụ như ngồi trên chiếc xe lửa đông nghẹt thuộc top mười thế giới.
Đã như vậy thì, tại sao không thể ngắm nhìn phong cảnh biến hóa bên ngoài cửa sổ, nếm thử đồ ăn vặt ở ven đường, tán gẫu một tý với người đồng hành ngồi ở bên cạnh mình chứ, cho dù bất luận là ngồi ở vị trí nào, mọi người đều là hướng về một điểm đến chung, sau đó toàn bộ đều xuống xe.
Chí ít ta vẫn còn khỏe mạnh, tuổi tác mới có hai mươi mấy tuổi, có ba mẹ rất có nguyên tắc nhưng mà yêu thương ta.
Vào năm đó, ta vác theo cặp, còn kéo theo cái va li ấy, mang theo việc được giao phó và thiết bị y tế của bệnh viện mà đi vào Thất Thái Vân Nam (là tên gọi khác của tỉnh Vân Nam, có nghĩa là "phía nam của những đám mây bảy màu") nơi được mệnh danh là vùng đất ngập nước sông Chương Hà.
Đúng vậy, nếu như xảy ra một lần nữa, bất luận kết quả ra sao, ta vẫn sẽ hy vọng nhận được bức thư này, mà còn đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Ta muốn sống đến 80 tuổi một cách chân chính, bất luận là chôn thây ở nơi nào.
Vào năm đó, ta vẫn chưa đầy 20 tuổi, ta không hề biết khi mình gần 30 sẽ mất đi bức thư đó, và tâm tình lúc mất đi bức thư đó, cất bức thư xem mãi không chán đó đi, rồi ăn bữa cơm tối đoàn viên trong đêm Tết ông Táo cùng gia đình một cách vui vẻ, những bông tuyết nho nhỏ tung bay bên ngoài cửa sổ.