ĐĂNG LÚC 20:29:15 NGÀY 01-05-2017
Xe lửa vẫn còn đang tròng trành một cách nhịp nhàng, nhưng cảm xúc của mọi người trong toa tàu đều tăng vọt lên, trong đài phát thanh bắt đầu phát "dân ca Thủy Tinh", đã sắp đến quê hương của ta rồi, thành phố Thủy Tinh thuộc tỉnh Thủy Tinh.
Xe lửa vượt qua cây cầu lớn này đến cây cầu lớn khác, thôn trang, điền viên, ao, sông nhỏ bên ngoài cửa sổ xe, đã từng đều là hình dáng quen thuộc với ta, sống ở trong nước (nước ở đây là "水 - thủy") từ nhỏ, từng cọng cỏ từng ngọn cây ở đây ta đều thân thiết như thế đấy, từng món ăn từng món cháo ở đây đều là khẩu vị yêu thích của ta, những danh tự của mỗi trạm nhỏ đã đi ngang qua kia đều quen thuộc như thế đấy, còn có rất nhiều chữ đặc biệt trong tiếng địa phương của Thủy Tinh.
Trái tim, đang nhảy nhót.
Rất nhiều học sinh vừa mới lên đại học, sẽ rất nhớ nhà, còn sẽ len lén rơi lệ trong ký túc xá, ta thích ứng rất tốt, các bạn học ở học viện y khoa Hải Vương Tinh rất nhiệt tình và hữu ái, đời sống trong thời gian học tập và ngoài giờ học cũng bận rộn và phong phú, ta gọi điện thoại về nhà mỗi tuần một lần, mỗi lần gọi điện thoại, Phương Phương, Tuyết Mai còn có Tần Hoan đều sáp đến gần điện thoại rồi dùng tiếng địa phương Thủy Tinh vừa mới học được từ ta mà hô "thưa chú thưa dì" với giọng to và quái thanh quái điệu (giọng nói rất kỳ quái), mẹ ta bị chọc cho cười ha hả, bởi vì cách phát âm của tiếng địa phương Thủy Tinh thực ra có chút khó, muốn nói cho chuẩn thì khó khăn lắm.
Mẹ ta sẽ gửi (gửi qua bưu điện) một số đặc sản quê hương cho ta, kẹp từng phong từng phong thư nhà vào trong kiện hàng.
Ta vừa nhai măng khô của quê hương, vừa đọc thư, nội dung trong thư giống như việc lải nhải trước đây của nàng, vẫn là những chuyện vặt vãnh như thế, thân thể ông nội bà nội rất tốt, hoa ở đó lại nở nữa rồi, họ dẫn ông nội bà nội đi xem, con cái của thân thích nào sắp kết hôn, họ phải đi dự, khi tham dự thì lại gặp được thân thích nào đó, ra làm sao ra làm sao.
Ý nghĩ chủ chốt chính là: "chúng ta rất tốt, cuộc sống vẫn tiến hành như thường, ngươi có khỏe không? chắc hẳn cũng khỏe mạnh nhỉ."
Mẹ ta nhớ ta, hơn hẳn ta nhớ nàng, cho nên con cái đều không có lương tâm tí nào.
Nhưng khi gia trưởng muốn ngươi thể hiện lương tâm, thường thường là thời khắc muốn ngươi đưa ra lựa chọn khó khăn nhất.
Lúc này, thường thường lương tâm của chúng ta lại quay về, mà còn giống như một ngọn núi to lớn, đến Ngu Công (là nhân vật trong truyện "Ngu Công dời núi") cũng không đào được.
Các sư huynh sư tỷ lần lượt xuống xe, lần nào chúng ta cũng vẫy tay hết sức có thể, sau khi trải qua kỳ nghỉ đông, thì đến trường học của nhau mà đi chơi.
Khi xe dừng lại ở nhà ga của thành phố Thủy Tinh, ta nhìn thấy cha ta và mẹ ta, họ không có sự thay đổi nào, nhưng khi mẹ ta nhìn thấy ta thì đôi mắt nhanh chóng đỏ lên, ta, kéo theo một cái va li, và cái đầu ổ gà nửa dài nửa ngắn, sắc mặt nhợt nhạt, gió vừa mới thổi qua, thì quần áo trên người giống như là phơi trên sào trúc, đu đưa nhẹ nhàng.
Tay nghề nấu ăn của mẹ ta vô cùng giỏi, chỉ sử dụng một nồi cơm điện nhỏ cũng có thể làm ra sáu món ăn một món canh, trong khoảng thời gian thi đại học nàng nuôi ta đến trắng trẻo mập mạp, vừa mới trở về nhà, mà ta đã giảm hơn 30 cân (15kg), nhanh chóng biến thành hảo nữ không hơn trăm (người con gái xinh đẹp thì cân nặng không vượt quá 100 cân tức 50kg).
"Chao ôi, sao có thể gầy như vậy, nếu như lúc trước đi học ở Đại học Kim Tinh (sao Kim) thì tốt rồi, ngay bên cạnh thành phố Thủy Tinh, cũng tiện chăm sóc". Mẹ ta cực kỳ hối hận, nhưng cha ta lại rất thoáng, "đã học đại học rồi mà còn muốn chăm sóc cái gì nữa, cho nhiều (chi) phí sinh hoạt chút là được rồi". Sau đó lén lút kéo ta qua, "không phải ta cho ngươi tiền rồi sao? sao không ăn nhiều chút? sao lại thành ra thế này?".
"Mẹ, lúc thi đại học ngài có cho ta cho uống nội tiết tố phải không, nên bây giờ ta mới khôi phục trở lại bình thường."
"Làm gì có? muốn ăn cái gì, mẹ làm cho ngươi!", cha kéo va li của ta, mẹ tiếp nhận ba lô của ta, còn ở nhà thì trong nồi đang hầm canh gà, trong bồn tắm còn có mấy con cá đang bơi một cách vui sướng, sắp bị giết thịt rồi đem chưng.
Thời gian về nhà thật vui vẻ, hơn nữa đây là kỳ nghỉ đông đầu tiên không có bài tập về nhà vào dịp nghỉ đông.
Ngoại trừ một chuyện, đó là bảng điểm của kỳ thi cuối kỳ còn chưa được gửi tới, đây là một thanh gươm của Damocles (là một cách nói ẩn dụ thường được người phương Tây sử dụng để mô tả một mối nguy hiểm hiển hiện hoặc một phán quyết đang cận kề), luôn luôn ở trên đỉnh đầu của ta và lung lay sắp đổ (sắp rơi xuống).
Kỳ nghỉ đông vừa mới trôi qua khoảng mười ngày, trong thời gian này, các buổi họp lớp diễn ra luân phiên rất là náo nhiệt, mọi người đều vừa mới từ đại học về, họp mặt vô cùng vui vẻ và rất có không khí.
Là khuê mật tốt của ta Hải Đường có rất nhiều chuyện muốn nói với ta, nhất định phải tới nhà ta ở hai ngày, kể hai đêm mới có thể kể xong.
Ta nằm trên giường, nghe nàng kể về cuộc sống ở trường, sách mới đọc gần đây, và tình yêu mới, ta lẳng lặng hỏi nàng.
"Hải Đường, yêu là gì? so với thích có sự khác biệt không? giữa kính phục, ngưỡng mộ, thưởng thức, cảm kích, rốt cuộc có sự khác biệt gì vậy?"
Hải Đường trầm mặc một chút.
"Kính phục, ngưỡng mộ, thưởng thức, cảm kích sẽ khiến cho người ta thích, nhưng yêu chắc sẽ càng bất chấp tất cả". Có lẽ nàng đã quên cuộc đối thoại của chúng ta vào buổi tối ấy, nhưng mà, sau này nàng quả thật đã thực hiện với tình yêu của nàng theo cách này, đây là nói sau.
Vào đêm Tết ông Táo tuyết bay phấp phới, mẹ ta nói đã nhận được thư của ta, trong lòng ta bỗng hoảng sợ, bảng điểm cuối cùng sắp tới rồi ư?
Nhưng mà khi cầm được phong thư, thì là màu xanh (lam) lợt dễ thương, còn vẽ hình ảnh hoạt hình của chó con mèo con.
Đúng vậy, thư là do Tần Hoan gửi đến. Nàng đã nhận được giấy ăn của ta rồi.