Editor: Nguyễn Angelevil.
Beta: TH
Nghê Thanh và Khúc Nhất đang trên đường trở về quán trọ Hi Lai, từ xa đã thấy trên lầu vẫn có lẻ tẻ vài phòng còn sáng đèn.
“Là ai vẫn còn ở đây?” Nghê Thanh hỏi.
“Là hai anh em họ Nghiêm và còn hai ông cụ. Những người khác đều đã sớm đi hết rồi.”
Lưu Tông Đạt do dự: “Có điều, người em trai trong hai anh em đó… hôm nay đã xảy ra chuyện…”
Điều này khiến Nghê Thanh hơi bất ngờ. Sau đó, cô lại nghe thấy Lưu Tông Đạt do dự nói một câu – “Có lẽ, Nghiêm Thịnh Quang chính là người chết vào đêm thứ bảy…”
Không nói đến việc hai ngày trước Nghê Thanh phát hiện ra quy luật tạo ra lời nguyền, cho dù cô không tìm được cách sử dụng, sau khi nghe Lưu Tông Đạt tiếp lời Khúc Nhất, trong lòng cô liền bắt đầu cảnh giác với người này. Giờ nghe vậy, trong lòng Nghê Thanh lập tức trùng xuống.
Nhưng hình như Khúc Nhất đã tin lời Lưu Tông Đạt, trên mặt lộ vẻ bồn chồn, lo lắng.
Mặc dù Nghê Thanh biết rõ đây chẳng qua chỉ là giả bộ, nhưng cô vẫn là bị biểu hiện của Khúc Nhất hù đến sửng sốt. Khúc Nhất này, nói anh ta yếu đuối, nhát gan, thậm chí còn kém cỏi hơn cả Nghê Thanh. Có điều không hiểu sao đôi khi lại trưởng thành và điềm tĩnh đến bất ngờ.
Nhất là khi ở một mình với Nghê Thanh, cảm giác này càng rõ ràng hơn.
Trong lúc hoảng hốt, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua bên ngoài nhà trọ, làm rung chuyển ván cửa các phòng trọ.
Nghê Thanh vẫn là Nghê Thanh, cô có trực giác nhạy bén nhất, cô biết rõ lúc này mình nên tỏ ra không biết gì. Nhưng suy cho cùng Nghê Thanh vẫn là một con người bình thường, rất tham sống sợ chết, không thể nào tu luyện thành yêu tinh già không sợ sóng gió, cho nên cô vẫn rất hoảng sợ.
Tuy rằng lời cô nói nghe vẫn bình tĩnh, vẫn đang cứng rắn gồng mình nhưng nơi khóe mắt và đuôi lông mày của cô đã để lộ sự sợ hãi.
Ngay khi đầu óc Lưu Tông Đạt đang xoay chuyển vài vòng, dự định đi thăm dò thì bỗng nhiên từ cánh cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhanh như mưa rào. Điều này khiến anh ta từ bỏ ý nghĩ vừa mới nảy ra của mình, miễn cưỡng bước tới cửa.
“Đêm đã khuya lắm rồi, ai ở ngoài đó?” Anh ta hơi bực bội. Giọng cũng vô thức thêm phần chất giọng địa phương.
Cách một cánh cửa, Nghê Thanh không nghe rõ lắm tiếng người đó trả lời, nhưng giọng quen thuộc ấy khiến tim cô đập nhanh đến muốn nhảy ra ngoài.
Đến khi Lưu Tông Đạt mở cửa, cô sững sờ. Người gõ cửa, trả lời quả nhiên là Tần Việt, người mà cô luôn nhớ nhung.
Cô lập tức rưng rưng nước mắt.
Thực ra Nghê Thanh không phải là tuýp người yếu đuối, hay khóc như vậy. Nhưng nếu họ không thể gặp nhau trong ba ngày vì việc học như mọi khi thì cũng không nói làm gì; mấy ngày nay đã trải qua bao nhiêu là biến cố, đã trải qua bao nhiêu là hoảng sợ, Nghê Thanh nhận ra nỗi nhớ của cô chưa bao giờ đậm đến thế.
Nhưng sau khi cô đi chậm lại; Tần Việt, Tần Lam và Đồng Y Lan đều ở xung quanh, nhìn như thế nào cũng không thấy bóng dáng Nghê Duyệt. Lúc này, Nghê Thanh mới thật sự hoảng sợ, thất thố.
Trước khi nhìn thấy Tần Việt, cô vẫn có thể thấy may mắn. Nhưng sau khi nhìn thấy Nghê Duyệt và bọn họ không ở cùng nhau, trong chốc lát cô trở nên khó thở, đôi mắt đen lại, ngã về phía sau.
Ngay trước khi cô ngã xuống đất, Khúc Nhất liếc mắt một cái, nhanh tay đỡ lấy lưng Nghê Thanh.
Mà ba người Tần Việt vừa mới trở lại nhà trọ cũng phản ứng rất nhanh. Đặc biệt là Tần Việt, anh ta bước tới trước mặt Khúc Nhất rồi ôm ngang Nghê Thanh đứng lên.
Sau khi hỏi qua căn phòng họ từng ở có còn trống không, Tần Việt cầm chìa khóa bước nhanh lên lầu.
“Em sao vậy?”
Khi Tần Việt cúi đầu xuống nhìn Nghê Thanh, liền thấy nước mắt tuôn ra từ khóe mắt cô.
Thực ra Nghê Thanh cũng không nói được sự hoảng loạn trong lòng cô bắt đầu từ đâu, nhưng mà không thấy Nghê Duyệt cứ làm cho cô lo lắng. Cô khẽ mở mắt, nhưng chỉ cảm thấy trước mắt là một màu đen.
Một lát sau, cô mới dằn lòng được, khàn giọng nói: “Nghê Duyệt không ở cùng em…”
“Anh cũng không gặp em ấy.” Giọng Tần Việt khàn khàn: “Em lo lắng cho em ấy sao…”
“Nghê Duyệt, em ấy không biết gì cả,” Nghê Thanh kích động, lúc này đứng trước mặt Tần Việt, nỗi lòng kiềm nén bấy lâu nay của cô không khống chế được mà bộc phát: “Em ấy vẫn là một đứa trẻ ngốc nghếch, cái gì cũng không biết. Một mình em ấy phải làm sao đây… “
“Em ấy cũng đã lớn rồi, có việc gì không giải quyết được còn cần chị gái là em lo lắng sao?” Giọng điệu của Tần Việt không khỏi nặng nề hơn, nhưng động tác trong tay lại càng thêm dịu dàng, ôm Nghê Thanh để cô ngồi trên giường. Anh xoa lưng, an ủi cô: “Anh biết em đang rất lo lắng cho Nghê Duyệt, nhưng cũng chưa chắc là em ấy bị bỏ lại một mình.”
Bởi vậy nên mới khiến cô càng lo lắng hơn.
Nghê Thanh chỉ cảm thấy tức ngực, trong đầu không khống chế được hiện lên cảnh tượng cả người Nghê Duyệt đẫm máu, làm cho cô càng thêm hoảng loạn. Cô nắm chặt cổ tay Tần Việt, cắn răng nói hết chuyện cô phát hiện ra khi gặp Tống Nguyệt Nguyệt và Cao Thăng tối hôm qua cho Tần Việt.
“Tất cả đều là lỗi của em. Em cứ nghĩ không nói cho em ấy biết là vì tốt cho em ấy. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy… lỡ như…” Nghê Thanh không dám nghĩ tới.
Lỡ như Nghê Duyệt gặp phải hai người Cao Thăng đó thì làm sao bây giờ?
Nghê Thanh chỉ cần tưởng tượng đến đây là hai mắt đã tối sầm lại.
“Anh biết em thương em gái mình. Nhưng em cũng đừng lo lắng quá, biết đâu em ấy có thể tìm được đường trở về…”
“Bây giờ là mấy giờ?”
Tần Việt tìm thấy điện thoại di động để ở chế độ chờ trong ba lô: “Đã mười giờ rồi.”
“Mười giờ bao nhiêu?” Nghê Thanh vùng người thoát khỏi vòng tay Tần Việt, đứng dậy đi đến bên cửa sổ trúc đang đóng chặt, mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa sổ là màn đêm mênh mông, mờ mịt như hố đen.
Ngoại trừ ánh sáng yếu ớt mà lạnh lẽo như băng của những vì sao xa xăm phía chân trời, thì ngay cả một tia hy vọng nhỏ cũng không có.
“22:21.” Tần Việt đứng phía sau Nghê Thanh, nhìn quang cảnh yên tĩnh ngoài cửa sổ. Giọng anh cũng mang vài phần chua xót “Nghê Thanh, đây là điều anh sợ hãi.”
So với lời nguyền, anh càng sợ lòng người khó đoán hơn.
Nếu ngay cả những người bạn yêu thương và trân trọng mà bạn cũng không thể tin tưởng được, thì đó mới chính là vực thẳm thực sự.
“Nghê Duyệt sẽ không sao đâu, đúng không?” Nghê Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm.
Tần Việt không biết rốt cuộc trong lòng Nghê Thanh đang nghĩ gì, thì thấy Nghê Thanh chắp tay trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện. Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy động tác này, nhưng anh không hiểu nổi tại sao Nghê Thanh, người luôn nói không tin vào ma quỷ thần thánh thỉnh thoảng lại chắp tay cầu trời.
Thế nhưng, hiện tại anh chỉ cảm giác được từ đó sự tuyệt vọng.
Tại sao khi tuyệt vọng, con người ta cứ luôn cầu trời?
Anh đang định chắp hai tay thành hình chữ thập giống vậy thì phát hiện Nghê Thanh đã quay sang nhìn anh.
Đôi đồng tử đen láy chăm chú nhìn bàn tay hơi cuộn tròn của anh.
“Em đang khẩn cầu ông bà trên bầu trời.” Giọng Nghê Thanh không thể hiện cảm xúc gì: “Nếu linh hồn họ thực sự vẫn còn sống trên bầu trời, vậy cầu xin họ có thể phù hộ cho cháu gái nhỏ của họ bình an vô sự.”
“Nghê Thanh…”
“Em không xứng đáng làm chị. Em biết anh muốn an ủi em, nói rằng đây không phải lỗi của em. Nhưng mà em không thể nào tha thứ cho chính mình.”
Nếu không phải vì sự ích kỷ của cô, có lẽ Nghê Duyệt đã không bị cuốn vào tất cả những chuyện này.
Em ấy vẫn có thể thảnh thơi, vui vẻ đi du lịch mừng tốt nghiệp tới nơi khác với các bạn cùng lớp, chứ không phải đi cùng cô để rồi gặp phải tất cả những điều vô lý này.
“Tần Việt, vì sao anh lại muốn tới nơi này?”
Nghe thấy câu hỏi này, Tần Việt giật mình, ngẩn người một lúc.
“Khi anh đang lên kế hoạch cho chuyến đi, trên máy tính đột nhiên hiện lên một trang web… ma xui quỷ khiến cứ thế mà đăng ký…” Đối với những gì đã xảy ra ngày hôm đó, vậy mà anh lại không nhớ được rõ lắm.
Nghê Thanh không đi sâu vào lời nói không rõ ràng của Tần Việt, cô tưởng rằng chỉ là Tần Việt nói không rõ lắm thôi.
Nhưng cô còn nhớ là Đổng Y Lan gửi liên kết đó cho cô, và quả thật là trang web đã giới thiệu, phóng đại lên về thị trấn Thanh Bình, thậm chí tình hình thực tế ở đây cũng không viết rõ ràng.
Chỉ là lúc đó cô rất mong chờ được gặp lại anh, cũng không cẩn thận nghiên cứu tình hình thực tế ở đây.
Bây giờ nghĩ lại thì thật sự rất kỳ lạ, tại sao ngày hôm đó Đổng Y Lan lại gửi liên kết trang web cho cô?
Là để khoe khoang?
Là tình địch, Nghê Thanh hiểu rất rõ về tâm tư của Đổng Y Lan đối với Tần Việt. Tình cảm đó hoàn toàn không phải là cảm giác hư vinh của một cô gái mà là tình yêu chân thành, thật lòng thật dạ.
Cho nên, chẳng lẽ lúc đấy cô ta không ngờ mình cũng sẽ tham gia?
Nếu cô là Đổng Y Lan, cô có làm như vậy không?
Câu trả lời của Nghê Thanh là, không.
Có lẽ việc dành được cảm tình đúng là không nên cài bẫy nhau, nhưng tranh đấu vì tình cảm thì nhất định là phải có. Đổng Y Lan không thể nào không rõ lý lẽ này.
Cô bỗng nhiên cảm thấy có mấy câu mình phải hỏi Đổng Y Lan cho rõ ràng.
“Bây giờ là mấy giờ?” Nghê Thanh hỏi lại.
Từ lúc cô hỏi vừa rồi, thời gian chưa trôi qua lâu, nhưng Tần Việt cũng không phàn nàn về biểu hiện hơi có vấn đề của Nghê Thanh, chỉ nhìn vào điện thoại: “22:29.”
“Còn một tiếng rưỡi nữa…” Còn một tiếng rưỡi nữa là đến ngày thứ tám.
Cô không nói thêm gì với Tần Việt, chỉ trực tiếp lướt qua anh, rời khỏi phòng, chạy xuống dưới lầu.
Nhưng mà lúc này trong đại sảnh lại không hề thấy một bóng người.
Nghê Thanh muốn đi tìm Đổng Y Lan, hỏi cho ra nhẽ nhưng lại không biết cô ta đang ở phòng nào.
Trong phút chốc, tất cả sức mạnh của cô đều biến mất khỏi cơ thể, chỉ còn lại trái tim tràn ngập hoang mang.
Khi Tần Việt từ trong phòng chạy tới, anh đứng trên cầu thang, nhìn thấy Nghê Thanh đang luống cuống, không biết làm sao.
“Em muốn làm gì?” Anh bình tĩnh đứng đó hỏi.
“Em không biết.”
Cô đứng giữa đại sảnh trống trải, nhìn cánh cửa nhà trọ đang đóng chặt, nói: “Có lẽ em nên đi tìm A Duyệt. Em sẽ bảo vệ em gái mình.”
Còn chưa đến một tiếng rưỡi, cho dù Nghê Thanh có liều mạng quay lại màn đêm tối đen kia thì trong vòng một tiếng rưỡi đồng hồ, cô cũng chưa chắc có thể tìm được Nghê Duyệt.
Tần Việt không ngăn Nghê Thanh lại, bởi vì anh biết, hai chữ “có lẽ” thể hiện Nghê Thanh đã từ bỏ.
“Em sẽ bảo vệ em ấy.” Nhưng Nghê Thanh lại nói vậy một lần nữa.
“Em ấy sẽ ổn thôi…” Tần Việt không biết nên an ủi Nghê Thanh như thế nào. Lời nói của anh lộ ra sự yếu ớt, vô lực.
Nhưng sau khi Nghê Thanh nghe vậy, cô cũng lặp lại một câu chắc chắn: “Em ấy sẽ ổn thôi.”
Điều này khiến Tần Việt có hơi kinh ngạc, anh không hiểu sự chắc chắn này của Nghê Thanh đến từ đâu.
Có lẽ chỉ là tự an ủi bản thân? Không, còn hơn như thế nữa.
Nhưng mà Nghê Thanh cũng không có lời giải thích cho sự chắc chắn này của mình.
Bởi vì ngay cả bản thân cô cũng không biết cái cảm giác đột ngột này bắt đầu từ đâu.
Trong đầu cô vẫn còn hiện lên một vài hình ảnh như đúng mà lại sai, nhưng trái tim lo lắng của cô lại hiếm khi lại bình tĩnh được như thế.