Edit: Byun
Beta: TH
Có lẽ chỉ là mình nghĩ nhiều thôi. Một lát sau, Nghê Thanh sờ cơ mặt hơi cứng đờ của mình, cười giả lả.
Cũng may cô đang đi sau Khúc Nhất, người nọ cũng không nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của cô. Nghĩ đến đây Nghê Thanh ngay lập tức cười gượng: “Bọn họ không biết thưởng thức thì thiệt thòi cho họ thôi.”
Khúc Nhất cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Nghê Thanh chỉ cảm thấy hình như cô nghe được một tiếng cười khẽ, nhưng lại không dám khẳng định. Khó nói đây có phải là ảo giác cô tự tưởng tượng hay không.
Anh ta hỏi: “Cô tin có ma quỷ không?”
Nghê Thanh bất ngờ khi nghe câu hỏi này.
Cô muốn nói mình là người kiên quyết theo chủ nghĩa vô thần. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, lời này nghe thật buồn cười.
Nếu cô thật là người theo chủ nghĩa vô thần kia thì sao bây giờ cô vẫn sợ hãi ma quỷ không thôi? Không phải sợ mình xảy ra chuyện mà là sợ Tần Việt và Nghê Duyệt gặp chuyện bất trắc…
“Hẳn là cô cũng nghe nói phía dưới trấn Thanh Bình là tàn tích của thành Cổ Lan trong truyền thuyết.”
Nghê Thanh gật đầu: “Cái này tôi có biết, nhưng chẳng ngờ tàn tích này không được mở cửa tham quan.” Hại hai, ba ngày nay ở cổ trấn cô với Nghê Duyệt chẳng có gì chơi.
Chắc là bọn Tần Việt cũng không ngờ sẽ bị như thế này… Nghĩ đến đây, Nghê Thanh cũng không khỏi bật cười.
“Tương truyền rằng thành Cổ Lan từng phụng dưỡng một vị Ác thần pháp lực vô biên, người dân nghĩ rằng chỉ cần họ hiến tế linh hồn quý báu của mình cho ông ta thì có thể có được thứ mình muốn.”
“Nếu không có linh hồn thì con người có thể sống được à?” Nghê Thanh không tài nào tưởng tượng được. Cô cũng muốn nghi ngờ đây có phải là do Khúc Nhất tự bịa ra hay không có phải, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chắc chắn của anh ta. Nghê Thanh lập tức tin hơn phân nửa.
“Không biết.” Vẻ mặt Khúc Nhất bình thản, “Tôi chỉ biết con người lòng tham không đáy. Có người thà mất đi tư cách cơ bản để làm người, cũng phải theo đuổi tiền tài, địa vị mà có chết cũng không mang theo được.” Lời nói của anh ta mang đầy sự châm chọc.
Nghê Thanh không biết nên nói gì. Bản tính tham lam của con người khiến dục vọng của họ không bao giờ tắt, nhưng mỗi người lại khác nhau, có người sẽ kiềm chế bản thân mình lại, nhưng cũng có người lại chỉ biết hành động như thú vật…
Những kẻ chọn đổi linh hồn mình để đạt được thứ mình muốn, cùng lắm chỉ là một đám súc vật đội lốt người thôi.
Lý lẽ gì đó Nghê Thanh đều hiểu, nhưng Nghê Thanh không rõ tại sao Khúc Nhất lại nói như vậy.
Cô nghĩ ngợi rồi thành thật nói: “Vỗn dĩ con người là giống có dục vọng của bản thân mà. Như anh vì khúc sáo《 Mười hai đêm 》thất truyền mới đến đây, tôi cũng vì muốn gặp người trong lòng nên mới tới nơi này.”
“Vậy nếu là cô, cô vẫn sẽ sẵn lòng hiến tế linh hồn cho Ác Thần sao?”
“Tôi nghĩ tôi sẽ muốn làm như vậy…” Trong lúc nhất thời, trong tâm trí Nghê Thanh chỉ còn lại Tần Việt, “Nhưng mà tôi ngẫm lại thì nếu thật sự phải lựa chọn, tôi chỉ sợ đổi đi linh hồn mình cũng chỉ nhận được một thứ không chân thành.” Cô cong môi, “Hơn nữa, nếu không có linh hồn để nhận thức vậy thì lựa chọn kia còn ý nghĩa gì nữa đâu?”
Cô hỏi lại: “Nếu anh đứng trước sự lựa chọn, anh sẽ chọn như thế nào?”
Khúc Nhất không trả lời vấn đề của cô ngay. Anh ta tự nói: “Cô nói rất đúng. Có điều đa số những người trên đời phải lựa chọn đều là không thể làm cách nào khác. Có lẽ đến lúc cô đối diện với Ác Thần thì không phải là cô xin Ác Thần thỏa mãn dục vọng của cô, mà là cô không thể không hiến tế linh hồn của mình.”
“Tại sao lại nói như vậy?” Nghê Thanh cảm giác lời của Khúc Nhất có rất nhiều ẩn ý. Cô dừng một chút, “Anh luôn nói lạc đề.”
Cô vẫn không muốn hỏi đến cùng.
Tò mò có ngày mất mạng. Đặc biệt là lúc nguy hiểm hơn gấp bốn lần.
Khúc Nhất cười khẽ một tiếng. Anh ta chỉ vào đám mây phiếm hồng trên bầu trời, quay đầu nhìn về phía Nghê Thanh: “Tôi nghĩ bây giờ không phải là lúc để tiếp tục thảo luận đâu.”
Quả thật là vậy, Nghê Thanh hơi hoảng hốt. Cô chỉ cảm thấy bọn họ vừa mới nói chuyện được một lúc thì hoàng hôn đã buông xuống.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
“Trời sắp tối, chúng ta đi một lát rồi cũng chỉ có thể nghỉ tạm ở đây.” Khúc Nhất xốc hành lý trên người mình lên, tiếp tục đi trước. “Hay là buổi tối chúng ta vẫn tiếp tục đi?” Anh ta dò hỏi.
Nghê Thanh thở dài: “Bỏ đi, ban đêm vẫn nên nghỉ ngơi lấy sức thôi.” Rốt cuộc bọn họ vẫn chưa tập hợp được với ai cả. Cũng không biết trong rừng có cái gì nguy hiểm với bọn họ không nữa.
Thế mới thấy cô chẳng có một chút cảm giác an toàn nào với người như Khúc Nhất.
Mà lúc hai người chỉ vừa mới chuẩn bị những thứ cơ bản để ở lại qua đêm thì bóng đêm đã kéo đến phía chân trời.
Có lẽ là vì buổi đêm mà Nghê Thanh rất nhạy cảm với ánh sáng. Lúc cô chuẩn bị lấy quần áo ra khỏi hành lý, thì phát hiện bên phải rừng cây phía bên trước đang có ánh sáng nhảy múa.
Màu lửa đỏ rực, hiển nhiên là ánh lửa bập bùng!
Nghê Thanh không khỏi kích động. Có lửa thì chắc chắn có người.
Cô không nghĩ nhiều mà đi về hướng bên kia. Nhưng Khúc Nhất giữ cô lại.
“Cô biết là ai ở đó à?” Khúc Nhất bình tĩnh nói, “Có lẽ cũng không phải người cô nghĩ đâu?”
Nghe nói xong, Nghê Thanh cũng biết là mình liều lĩnh. Cô hơi phiền muộn: “Xin lỗi.”
“Không sao, cô cũng vì nôn nóng quá thôi.” Khúc Nhất nhàn nhạt đáp lại.
Nghê Thanh đột nhiên nhớ lại lúc Khúc Nhất cùng xuất hiện với đôi tình nhân Cao Thăng vào buổi tối ngày hôm qua. Chuyện này làm cho sắc mặt cô đột nhiên khó coi.
Nếu khứu giác của cô không có vẫn đề gì thì cái mùi mà cô ngửi thấy từ hai người Cao Thăng tối hôm qua—— hẳn là mùi máu.
Trong lòng cô rất rõ, mùi đó rất nặng, không phải dễ gì có mùi ấy. Ngay cả cô gái kia có tới mùa dâu rụng cũng không thể đến mức như vậy được.
Nghê Duyệt không nhạy bén, không nghĩ ra được mấu chốt. Nhưng Nghê Thanh lại không như thế. Cái mùi ấy đánh thẳng vào lòng cô, nếu không phải đêm qua dưới ánh lửa bập bùng, cô không thấy vết máu gì dính trên hai người họ, chỉ sợ Nghê Thanh đã sớm theo chân bọn họ.
Nếu nói Lưu Tông nhìn có vẻ thành thật mà ngay cả đứa bé là em họ mình cũng dám giết thì hai người kia có hành động gì khác người thì cũng không có gì lạ.
Trình Ngạn Đình có lẽ đã chết, nhưng lời cô ta nói thì vẫn luôn in sâu trong trí nhớ của cô—— “Cô chỉ cần tìm người chết thay là được rồi mà?”
Nó đủ để gợi lên những suy nghĩ xấu xa trong mỗi vị khách ở khách sạn Hi Lai.
Tuy rằng Nghê Thanh không làm như vậy, nhưng trong giây phút nào đó, cô cũng từng có duy nghĩ xấu xa này.
Giống như những gì Tần Việt lo lắng—— mặc dù anh không đồng ý với lời nói ây, nhưng bảo có người tin là sự thật.
Cô rùng mình. “Khúc Nhất,” Nghê Thanh bồn chồn không yên, “Này, nói thật đi, anh biết bao nhiêu về lời nguyền của trấn Thanh Bình này?”
“Không ít.” Anh ta ngáp một cái, bày ra dáng vẻ buồn ngủ và thờ ơ với mọi thứ này, chẳng muốn tiếp tục nói chuyện.
Nghê Thanh không biết vì sao lại cảm thấy bây giờ Khúc Nhất hơi khác với người cô gặp lúc ban đầu, nhưng cô cũng không biết là khác ở đâu.
Thấy mình có vẻ không lấy thêm được thông tin gì từ miệng người này, cô chỉ có thể nhìn lại về phía ánh lửa đang nhảy nhót lần nữa.
Nhưng ngay lúc đó cô lại nghe thấy Khúc Nhất trầm giọng nói —— “Có chút chuyện cũ, nói hết một lần thì mất hết ý tứ của nó. Đương nhiên, nếu có cơ hội, lần sau tôi sẽ kể cho cô.”
Chuyện này khiến Nghê Thanh hoảng hốt.
Cô tiến về phía trước theo phản xạ, vạt áo vướng vào nhánh cây phát ra tiếng động.
Tiếng động này làm kinh động đến người phía bên ánh lửa.
Lúc Nghê Thanh còn chưa lấy lại tinh thần, cô dã nghe người phía bên kia hét lớn: “Ai?”
Giọng nói đó không phải người quen của Nghê Thanh nhưng cũng không tính là lạ.
Cô tiến về phía trước. Nhưng Khúc Nhất lại không lập tức đi theo.
Điều này làm Nghê thanh đứng lại. Cô xoay người nhìn thì thấy vừa nãy Khúc Nhất chỉ quay về lấy lại hành lý của hai người thôi. Nghê Thanh thở phào nhẹ nhõm nhưng lại bắt đầu nghĩ đến điều khác.
Cô tiếp tục đi, có điều chưa kịp thấy gì thì đã ngửi thấy mùi nhang đốt.
“Thì ra là cô… Hai người.”
Đối phương vừa mới thấy Nghê Thanh thì sững sờ. Nhưng sau khi anh ta thấy Khúc Nhất ở sau cô, thậm chí còn bất ngờ hơn.
Có lẽ anh ta không ngờ Nghê Thanh làm sao có thể đi cùng với Khúc Nhất.
Nhưng lúc Nghê Thanh thấy rõ mặt đối phương, trong lòng lại bắt đầu bất an.
Có nằm mơ cô cũng không tưởng tượng được mình lại gặp Lưu Tông Đạt ngay lúc này! Đặc biệt là lúc cô vừa biết những chuyện mà Lưu Tông Đạt đã làm, gặp nhau trong tình huống này không khác nào dao kề cổ…
Ở đằng sau còn có Khúc Nhất khó lường, Nghê Thanh cảm thấy bản thân cô lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cô chỉ có thể cố gắng bình tĩnh: “Tôi, chúng tôi thấy ở đây có ánh lửa nên tới xem thử.” Bởi vì quá hoảng nên xém chút nữa cô đã cắn phải đầu lưỡi, nhưng may cô có khả năng tự điều tiết rất tốt nên lưu loát nói: “Không ngờ anh lại ở đây.”
“Chỗ này là…” Khúc Nhất hỏi.
“À, đây là khu mộ của nhà họ Lưu chúng tôi.” Lưu Tông Đạt nói như vậy.
Khu mộ!
Hèn gì lúc nãy cô ngửi thấy mùi nhang khói quanh đây.
Nhưng bây giờ là buổi tối, Lưu Tông Đạt sao lại ở? Mặt Nghê Thanh trắng bệch.
Khúc Nhất lại còn trực tiếp hỏi vấn đề mà Nghê Thanh đang thắc mắc: “Tối rồi anh còn ở đây làm gì?”
“Tôi đang thắp nhang cho ba mẹ, thím Tư với đứa em gái chết yểu.”
Nghê Thanh thấy trước bia mộ còn có làn khói lượn lờ cho nên tất nhiên Lưu Tông Đạt nói thật.
“Hai người sao quay lại rồi?” Lưu Tông Đạt hỏi, “Không phải mấy người đi trấn bên cạnh à?”
Nghê Thanh nghe thấy câu hỏi này cũng muốn chửi tục mẹ nó. Nếu cô biết bọn họ vòng đi vòng lại kiểu gì về lại chỗ cũ cũng mừng.
“Chúng tôi bị lạc với mọi người nên định về khách sạn xem xem có thể tập trung với họ không.” Khúc Nhất thuận miệng nói, “Nhưng mà chúng tôi lạc trong rừng hồi lâu, đi tới đi tới lại đi đến khu mộ này.”
“Vậy không vấn đề, dù sao chỗ này cũng khách sạn không xa lắm, đợi tôi dọn dẹp một chút rồi đưa hai người về.”
Lúc Lưu Tông Đạt đang nói, Nghê Thanh quan sát anh ta.
Cô không tài nào hiểu được đằng sau dáng vẻ chấc phác này lại là một tâm địa độc ác đến thế.
Chẳng lẽ thật sự lòng người khó đoán, giữa người với người còn có thể tin tưởng lẫn nhau không?