Những người này còn không kháng cự nổi một đòn của nó nữa là, chưa gì đã bị đánh cho tan tác rồi.
Vương Chí Kiệt lo cho an nguy của thuộc hạ nên một thân một mình chiến đấu với hai cái đầu của con rắn, vùng vẫy trong bất lực.
Nếu như ông ấy bỏ cuộc, mấy trăm người bên dưới sẽ chết ngay.
Vương Chí Kiệt không muốn thấy điều đó chút nào.
"Khốn nạn, Huyết Vương, Vũ tiên tử, các ngươi nhớ đấy!"
Vương Chí Kiệt phẫn nộ chửi bới.
"Nhạc phụ đại nhân, sao người lại tin tưởng hai người đó chứ, ngây thơ quá đi mất!”
Đúng lúc này, một tia Cửu Thiên Chân Lôi ầm ầm giáng xuống, tiếp đó có một bóng người rơi xuống ngay trước thân Hắc Vụ Huyền Xà!
"Mục Vỹ!"
Bóng dáng ấy, giọng nói ấy làm Vương Chí Kiệt sững sờ.
Keng!
Ánh kiếm lướt tới, chém nát chiếc răng nanh suýt thì đâm trúng Vương Chí Kiệt, Mục Vỹ hí hửng nói: "Nhạc phụ đại nhân, tập trung vào nào!"
Vương Chí Kiệt cười phá lên: "Tất cả lui ra hết đi, hai cha con bọn ta là xử được con rắn này rồi!"
Chỉ cần hai người là xử được rồi sao?
Câu nói của Vương Chí Kiệt làm cho người của điện Tam Cực đờ người, miệng há to.
Vẻ mặt của Vương Chí Kiệt khi thấy Vũ tiên tử và Huyết Vương bỏ chạy lúc nãy có giống vậy đâu!
Mục Vỹ nhoẻn môi, lại chém một nhát.
Mặc dù chưa thể mài mò ra kiếm tâm thuộc về mình loại gì nhưng hắn đã lĩnh ngộ được nó, tương ứng với việc hưởng ứng được theo xu thế của đất trời. Dùng nhát kiếm này thôi là đủ rồi!
Âm!
Một cú oanh tạc kinh thiên động địa nổ ra, Mục Vỹ vung một đường kiếm mang sức công phá hủy diệt.
Âm!
Hai tiếng ầm vang lên, chiêu kiếm của hắn làm hai cái đầu của con rắn nổ tung.
Máu, dịch não tủy bắn ra tung tóe ngay sau đó, những giọt chất lỏng sền sệt rơi xuống ào ào như cơn mưa tầm tã.
Khung cảnh này làm ai cũng chết trân.
Chỉ một nhát?
Vừa rồi cả ba người Vương Chí Kiệt, Huyết Vương và Vũ tiên tử cố lắm mới chống lại được cự xà, thế mà Mục Vỹ giết chết nó chỉ bằng một nhát kiếm?
Tiểu tử này, hai năm rồi, con lại chơi trò mất tích, vui quá nhỉ?"
Vương Chí Kiệt bay đến bên cạnh hắn rồi cười mắng: "Lần trước con chơi trò mất tích khiến con gái ta lo lắng ba năm, lần này là hai năm, chán sống rồi phỏng?"
"Con nào dám, thực lực chưa đủ cao thì có về cũng không báo thù được, còn gây rắc rối cho mọi người nữa!"
Ông ấy vỗ vai Mục Vỹ, gật đầu khen ngợi.
Quả là vậy!
Không có sức mạnh để chống lại thì Mục Vỹ có về cũng đâu làm được gì?
Vẫn nhận lại kết cục bị đánh cho tơi bời thôi!
Thật ra thì Mục Vỹ đã khá mạnh rồi, chỉ có thể đổ lỗi cho đối thủ mạnh quá thôi!
Nhưng thấy Mục Vỹ nay đã tiến bộ vượt bậc, Vương Chí Kiệt biết rằng cuộc sống của hắn suốt hai năm qua cũng chẳng dễ dàng gì.
"Được rồi, giờ không phải lúc để ôn chuyện. Vỹ Vu và Thánh Vũ Dịch chưa thấy mặt đâu, cẩn thận hai người đó tập kích".
"Không có chuyện đó đâu ạ!"
Mục Vỹ cười nhẹ, thu trường kiếm rồi nói: "Vì họ chết rồi!"
"Chết ... chết rồi?"
Vương Chí Kiệt thảng thốt nhìn hắn.
"Vâng, không chỉ vậy, Vỹ Thiên Vũ cũng bị con luôn giết rồi!"
"Không phải Vỹ Thiên Vũ bị quốc sư Đông Hoang giết sao? Nghe nói tên đó từ khi đảm nhiệm chức vụ quốc su của Đông Hoang đen nay luon biểu hiện ra sự quyết đoán và tài năng của mình, được dân Đông Hoang tôn sùng là thần linh luôn!"
Nói được một lúc, Vương Chí Kiệt nhìn Mục Vỹ với đôi mắt ngời sáng.
"Quốc sư đó ... là con à?"
"Còn ai ngoài con nữa!", Mục Vỹ ôn hòa đáp.
"Tên nhóc này cừ thật! Ai cũng sợ con có mệnh hệ gì, còn con thì biến thân thành quốc sư Đông Hoang ăn sung mặc sướng. Khi đi đến đây, ta đã nghe không biết bao nhiêu thiếu nữ Đông Hoang noi muốn được làm thê tử con đấy!"
"Khu khu ... Nhạc phụ ơi, hình nhu gio khong phải luc noi chuyen nay ma nhỉ?"
"Con không nói ta cũng quên. Không ngờ Vũ tiên tử và Huyết Vương dám tính kế ta. Không báo thù này, ta ăn không ngon ngủ không yên".
Mục Vỹ tự tin đáp: "Nhạc phụ đừng lo, qua hôm nay, họ sẽ chết sạch!"
Thấy nụ cười của hắn, Vương Chí Kiệt kinh ngạc hỏi: "Mấy người ngoài kia, đừng nói là con ... "
"Con bảo người của điện Tam Cực và Lôi Thần Cốc đi rồi, còn lại chết hết rồi
Vương Chí Kiệt càng hài lòng về Mục Vỹ hơn.
"Tốt, thế mới có phong độ của người làm việc lớn chứ! Trước đây con còn lương thiện quá, luyện chế ra được một đống bom thì lo ném xuống nhà họ Vỹ cho chúng chết sạch đi chứ!"
Mục Vỹ nhìn ông ấy, rất muốn bảo ông ấy dừng ở đây.
Chỉ là nghĩ lại thì con đường trước mặt vô cùng gian truân, có hắn đi cùng thì dù phía trước có nguy hiểm đến đâu cũng vẫn tự vệ được. Do đó, Mục Vỹ xách kiếm đi tiếp.
Cùng lúc đó, sau khi hợp tác bỏ rơi Vương Chí Kiệt, Vũ tiên tử và Huyết Vương dẫn dắt các cao thủ cảnh giới Niết Bàn dưới quyền mình tiếp tục đi tới.
Chốc lát, họ thấy một dòng sông máu ngang qua đường đi của mình!