“Vậy thì lập tức dẫn theo thuộc hạ xông vào cung cứu hoang chủ đi!"
Mục Vỹ nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Cứu sao?"
"Không sai. Lần này cứu được, hoang chủ đời sau sẽ là ngươi!"
Mục Vỹ vô cùng tỉnh táo.
Hắn đã tính toán hết mọi chuyện từ trước!
"Được!"
Hoang Thanh gật đầu thật mạnh rồi lập tức kêu gọi thuộc hạ và binh lính trong phủ thẳng tiến vào cung.
Mà giờ phút này, cả trong lẫn ngoài Hoang Điện rộng lớn đều tràn ngập tiếng chém giết. Hai bên tóc mai hoang chủ bạc trắng, mái tóc được buộc lại ở sau đầu trông cực kỳ mệt mỏi.
“Hoang chủ!"
“Nói đi!"
“Hoang Minh Vương dẫn theo đại quân giết vào trong cung, phải giải quyết thế nào?"
Nghe thấy thế, hoang chủ cười khổ một tiếng: "Các hoang tử khác thì sao?"
"Ngoại trừ Hoang Thanh, không một ai có hành động gì".
"Ha ha ... "
Nghe xong, hoang chủ cười phá lên: "Xem ra vẫn chỉ có lão thất là trông cậy được. Tại sao trước kia ta không phát hiện ra nó là người có lòng như vậy cơ chứ. Trong Đông Hoang này, tất cả đều coi thực lực làm chủ đạo. Hôm nay Hoang Trạch Thiên ta không đủ mạnh, chết cũng chả sao. Chỉ tiếc lại liên luy lão thất. Quả nhiên ta không nhìn nham thang nhóc này".
"Ta sẽ chống mắt lên xem, Hoang Minh Vương định lấy đầu trên cổ ta kiểu gì?"
Cả một đời oai hùng, bây giờ lại bị người ta giết vào cung điện nhà mình. Đương nhiên Hoang Trạch Thiên đang cảm thấy vô cùng thất vọng.
"Bẩm hoang chủ, thất hoang tử Hoang Thanh đã dẫn theo võ giả dưới quyền đến tiêu diệt quân phản loạn. Xin hoang chủ hãy yên tâm!"
Đúng lúc này, một giọng nói lạ lẫm vang lên bên ngoài sảnh lớn.
"Ngươi là ai?"
Hoang Trạch Thiên trông thấy Mục Vỹ mặc áo bào đen xuất hiện ở ngoài điện, ngạo nghễ hỏi: "Ngươi chính là Vỹ tiên sinh mà Hoang Thanh hay kể đó sao?"
"Chính là ta!"
Mục Vỹ bước vào trong đại điện, nhìn hoang chủ nói: "Hoang chủ, thuộc hạ biết ngài mang bệnh nặng trong người. Nhưng thuộc hạ từng lăn lộn mấy năm ở Trung Châu, được học chút thuật luyện đan. Có lẽ thuộc hạ có thể giúp được hoang chủ".
"Ồ? Ngươi có cách gì sao?"
Hoang Trạch Thiên híp mắt cười hỏi: "Ta có nên tin tưởng ngươi không đây?"
"Chỉ cần ngài tin tưởng Hoang Thanh, chắc chắn cũng sẽ tin ta".
Mục Vỹ tới vào lúc này chính là để xem thử sau một năm khảo nghiệm, rốt cuộc địa vị của Hoang Thanh trong lòng Hoang Trạch Thiên là gì.
"Tất nhiên ta sẽ tin tưởng con ta!", ông ta bật cười nói: "Nếu đã như vậy, không biết Vỹ tiên sinh có cách gì chữa khỏi bệnh cho ta?"
"Bệnh của hoang chủ là do nhiễm từ vùng đất hoang bên trong núi Đại Hoang. Ta có một viên đan dược, tuy không thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh của ngài nhưng cũng có thể tạm thời áp chế”.
Mục Vỹ không cho Hoàng Trác Thiên cơ hội lên tiếng đã nói tiếp: "Nhưng ta có hai điều kiện".
"Ô? Điều kiện gì? Nói đi!"
Trước kia ông ta cũng đã từng nghe nói tới danh tiếng của Mục Vỹ nhưng vẫn chưa được gặp mặt.
Quả nhiên hắn là một người rất dũng cảm, lại dám ra điều kiện với ông ta.
"Điều kiện thứ nhất là lần này Hoang Thanh cứu giá thành công, phải chăng hoang chủ nên cân nhắc truyền vị lại cho hắn? Điều kiện thứ hai, ta muốn đi vào vùng đất hoang trong núi Đại Hoang!"
Mục Vỹ tự tin tuyên bố: "Phải đồng ý cả hai điều kiện, không được thiếu cái nào!”
Mục Vỹ nhìn thẳng lên Hoang Trạch Thiên đang đứng ở nơi cao nhìn mình chằm chằm mà chẳng hề e sợ.
"Ngươi tự tin tới vậy sao?"
"Khi ngài uống đan dược của ta, ngài sẽ biết ta lấy tự tin từ đâu ra!"
Mục Vỹ lại cười đáp.
Khi đối mặt với hoang chủ, hắn không hề e sợ.
Nếu nói hoang chủ là con hổ dũng manh thì giờ đây, con hổ trước mặt hắn này đã mất đi nanh vuốt, cần phải lập tức triệu hồi về.
Còn hắn chính là người giúp ông ta tìm lại nanh vuốt, để ông ta ngóc đầu dậy ra oai lần nữa.
"Được!"
Cuối cùng Hoang Trạch Thiên cũng chịu gật đầu.
Mục Vỹ đứng ở phía dưới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, cuộc chiến ở bên ngoài đại điện ngày càng trở nên căng thẳng. Rốt cuộc đội quân của Hoang Minh Vương cũng giết được vào.
Âm ...
Đúng lúc đó, một luồng khí thế nghiêng trời lệch đất ầm ầm dâng lên bên trong Hoang Điện rộng lớn.
Uy thế mạnh mẽ tan ra bên ngoai, khiến cho cả Hoang Điện đều rung chuyển.
“Hoang Minh Vương, bổn hoang chủ vẫn chưa chết đâu. Ngươi đã nóng lòng tới mức này rồi sao?”
Một tiếng quát lớn vang vọng. Toàn bộ Hoang Điện rung lắc dữ dội. Cửa đại điện bị mở ra. Một bóng người hùng vĩ ngạo nghễ bước ra ngoài.
Thấy thế, Hoang Thanh không khỏi sững sờ.
Mắc bẫy rồi!
Lúc này Hoang Minh Vương đột nhiên hiểu ra.
Thế nhưng chuyện tới nước này, ông ta làm gì còn đường quay đầu lại, chỉ có thể đâm lao phải theo lao.
Nếu ông ta thắng được Hoang Trạch Thiên thì vẫn có thể xưng bá ở đất Đông Hoang này.