Mục Thần

Chương 613: Bán thánh khí



“Ha ha, cha già à, con vô tình khiến cha đắc tội với nhiều cao thủ lợi hại như vậy. Có vẻ con cũng xứng làm con trai cha lắm nhỉ!"

"Liên quan gì đến con chứ!"

Mục Thanh Vũ quát lớn: "Neu năm xua ta không đắc toi với ông ngoại của con thì hôm nay đâu xảy ra nhiều chuyen thế này".

Ông ngoại?

Ha ha!

"Đúng rồi, cha không nói làm con cũng quên mất luôn. Đây là ông ngoại muốn hy sinh vì nghĩa lớn mà giết cha với con!", Mục Vỹ châm chọc nói: "Chỉ là không biết liệu hôm nay hai ta có phải bỏ mạng ở đây hay không".

“Yên tâm đi. Con sợ chết như thế, sao cha có thể để con chết được?"

Cha con hai người họ người đứng trong trận người đứng ngoài trận, nói cười vui vẻ như thể đang ở nơi không người.

“Mục Vỹ, vốn Tụ Tiên Các bọn ta không có ý định trở thành kẻ địch với ngươi. Thế nhưng ngươi không nên cứu Cam Kinh Vũ".

Vũ tiên tử nổi giận nói, giọng nói vẫn thánh thót êm tai.

“Không nên cứu hả?"

Mục Vỹ cười phá lên: "Nói như vậy, năm xưa một mình Cam lão xây dựng nên Tụ Tiên Các, ả phụ nữ đê tiện cô phản bội người sư tôn hết lòng che chở dạy dỗ mình, trò đòi giết thầy thì có lý lắm sao?"

"Tre già măng mọc. Cam Kinh Vũ quá cổ hủ, không dạy được cái gì cho ta. Ta không giết lão đã là nhân từ lắm rồi".

"Ta mắng cô đê tiện cô còn dám được nước lấn tới hả?"

Mục Vỹ cười nhạo mắng: "Ta chưa từng thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như cô!"

“Ngươi ... "

"Chuyện đến nước này vẫn còn cứng miệng!", Huyết Vương bật cười nhìn hắn: “Không biết tại sao, chủ nhân ban đầu của cơ thể này vô cùng căm hận ngươi, đến mức vừa nhìn thấy ngươi đã không kìm được nổi lên ý muốn giết người".

“Đương nhiên rồi. Hắn chết trong tay ta, tất nhiên phải hận ta!"

"Bây giờ ngươi vẫn còn mạnh miệng được sao?", Vỹ Thăng Không cười lạnh

hỏi.

Để đi đến ngày hôm nay, lão ta đã ủ mưu từ rất lâu, không ngại hợp tác với bốn vị ma hoàng của Ma tộc, hy sinh bao nhiêu công sức để giết Mục Vỹ.

Dụ được Mục Thanh Vũ ra, cướp lấy cờ Ma Thiên.

“Chuyện đến nước này, ta cũng chẳng có ý định chia rẽ các ngươi. Vỹ Thăng Không, ta đoán ông đã nghĩ xong kết hoạch đoạt lấy cờ Ma Thiên như thế nào sau khi giết được cha con bọn ta rồi nhỉ? Không thì ông đã không lôi kéo Vũ tiên tử và Huyết Vương tới đây rồi".

Nghe thấy thế, sắc mặt Đại A Ma hơi biến đổi.

Ma tộc không tiếc phái ra đội quân hùng hậu chính là bởi thiên khí cực phẩm cờ Ma Thiên có thể tiến hoa thành thánh khí này.

Quả thực lời nói của Mục Thanh Vũ đã vô tình nhắc nhở hắn ta.

Không chỉ mình hắn ta muốn có cờ Ma Thiên, Vỹ Thăng Không cũng muốn.

"Vỹ Thăng Không, ngươi còn nói nhảm gì nữa? Cứ phá trận pháp rồi xông vào giết thẳng ranh kia trước là được!"

Đại A Ma giận dữ hét lên.

"Được thôi!"

"Ông dám!"

Mục Thanh Vũ vội vàng lao lên định ngăn cản Vỹ Thăng Không.

Thế nhưng sao Vũ tiên tử và Huyết Vương có thể để ông ấy đạt được ý đồ. Hai người họ quát khẽ một tiếng rồi đồng loạt xông lên đánh trả.

"Cút!"

Co Ma Thiên mo rong, ma khí cuồn cuộn dâng lên gần như bao trùm cả chiến trường.

“Bán thánh khí!"

Trông thấy Mục Thanh Vũ giơ cờ Thiên Ma ra, Đại A Ma không nhịn được thốt

lên.

Cờ Thiên Ma là thiên khí cực phẩm có thể tiến hoa thành thánh khí. Rõ ràng hiện giờ nó không còn đơn giản là thiên khí cực phẩm nữa rồi.

Tuy nó chưa phải là thánh khí nhưng cũng đã đạt tới bán thánh khí, cấp độ vượt xa thiên khí cực phẩm.

"Chỉ thiếu một bước là thanh thanh khí. Tiếc thay lại bị cac ngưoi cản đường". Mục Thanh Vũ cảm thán: "Nhưng như vậy cũng đủ để lấy mạng các ngươi rồi".

Ông ấy cầm lá cờ màu đen trong tay, dáng vẻ ngạo nghễ.

Vũ tiên tử và Huyết Vương sợ hãi lập tức lùi về sau.

"Tinh Hoài Ngọc, Tinh Bất Nhiên, Tinh Diệt Không. Ba huynh đệ nhà các ngươi tới đây hóng hớt đấy à?", Vũ tiên tử cuống quýt nói: "Muốn phá huỷ Vỹ Minh thì trước tiên phải tiêu diệt được Mục Vỹ và Mục Thanh Vũ".

"Được!"

Tinh Bất Nhiên xông ra nói: "Nhưng bọn ta phải lấy đầu Mục Vỹ về giao nộp. Dám giết tinh tử của Thất Tinh Môn thì bắt buộc phải trả giá đắt".

"Không thành vấn đề!"

Bấy giờ, ba cao thủ tuyệt đỉnh đồng loạt xông về phía Mục Thanh Vũ.

“Mục Vỹ, chịu chết đi!"

Vỹ Thăng Không lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng không hề có cảm giác thương hại. Lão ta vốn không hề coi hắn là cháu ngoại của mình, chỉ một lòng muốn giết hắn để bốn vị ma hoàng có thể phá huỷ phong ấn.

"Muốn giết ta hả? Chỉ dựa vào ông e là không đủ đâu!"

Mục Vỹ cười lạnh nói, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv