“Ha ha ... Mục Vỹ, năm xưa cha ngươi phản bội ta. Hôm nay nếu không giết được ngươi, sao ta có thể nguôi giận được?"
Vỹ Thăng Không nhìn Mục Vỹ cười nhạo: "Ta biết chỉ cần ngươi còn ở đây, dù bốn vị ma hoàng đạt tới cảnh giới Tam Chuyển cùng tấn công thì cũng không thể phá huỷ được Huyền Vũ Phi Thiên Trận này của ngươi. Thế nhưng bọn họ không phá được không có nghĩa là ta cũng vậy!"
Lão ta bật cười bước lên phía trước.
Thanh trường kiếm màu đen trong tay lão ta toả ra khí tức vô cùng khủng bố.
"Kiếm Phá Hư!”
Lập tức có người trong Vỹ Minh kinh ngạc hô lên.
Người đó chính là Cam Kinh Vũ!
"Cam đại sư có mắt nhìn đấy!", Vỹ Thăng Không cười nói: "Đây chính là kiếm Phá Hư, bảo bối truyền đời nghìn năm của nhà họ Vỹ bọn ta. Chắc ta cũng không cần nói tới công năng của nó nữa chứ?"
"Quả nhiên là ngươi, Vỹ Thăng Không", Cam Kinh Vũ giận dữ hét lớn.
“Không sai, chính là ta. Năm xưa hồn đàn của ngươi là bị kiếm của ta chém nát, khiến ngươi sống không bằng chết".
Hiện giờ Vỹ Thăng Không không muốn so đo với Cam Kinh Vũ về chuyện này. Lão ta nhìn sang Mục Vỹ: "Năm đó cha ngươi cũng bị thanh kiếm này cắt đứt kinh mạch. Tiếc là hắn ta có Thuần Âm Chí Vũ Thần Thể, dù có bị ta phá huỷ kinh mạch vẫn có thể ngóc đầu dậy lần nữa".
"Ta von định giet quach han luon, nhung neu lam vay thì se khong con cơ hội tìm cờ Ma Thiên nữa".
"Ông đã có thiên khí cực phẩm trong tay rồi, sao còn phải thèm muốn cờ Ma Thiên nữa?"
“Ngươi thì hiểu cái quái gì!”
Vỹ Thăng Không quát ầm lên: "Ngươi tưởng bốn vị ma hoàng lặn lội tới đây chỉ vì một thiên khí cực phẩm thôi sao? Cờ Ma Thiên là thứ có thể tiến hoa thành thánh khí đấy, biết chưa hả?"
Thánh khí!
Nghe thấy thế, tất cả mọi người có mặt trên chiến trường đều sợ hãi nín thở.
Đến cả người của Thất Tinh Môn cũng phải sững sờ.
Thánh khí!
Không ngờ cờ Ma Thiên lại có thể tiến hoa thành thánh khí.
Một thánh khí đủ để xưng bá khắp Trung Châu Đại Lục.
“Thì ra là vậy!"
Mục Vỹ gat đầu nhìn cham cham thanh kiếm Phá Hư trong tay Vỹ Thăng Không.
Cuối cùng thì chuyện hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng đã xảy ra.
“Mục Vỹ, đúng là ta không phá nổi Huyền Vũ Phi Thiên Trận của ngươi. Nhưng nếu muốn rạch ra một khe hở để vào thành Đông Vân, kiếm Phá Hư của ta vẫn thừa sức làm được".
Dứt lời, thanh trường kiếm trong tay lão ta lập tức bị chém xuống.
Keng ...
Trong giây phút nguy hiểm nghìn cân treo sợi tóc khi kiếm Phá Hư của Vỹ Thăng Không sắp đâm thủng trận pháp, một lá cờ dài màu đen chợt hiện ra chặn lại
Tiếng động thanh thuý vang lên. Phá Hư Kiếm lập tức bị văng ra, cả người Vỹ Thăng Không bị đánh bật ra ngoài.
"Rốt cuộc ngươi cũng chịu xuất hiện!"
Trông thấy bóng người đen sì trước mặt, lão ta trầm giọng nói.
“Không phải ông làm tất cả chỉ vì muốn ép ta ra mặt thôi à? Bây giờ ta tới rồi, ông muốn thế nào?"
"Thế nào hả? Ta muốn lấy mạng ngươi!"
"Dựa vào ông vẫn chưa đủ đâu!"
Bóng đen kia ngạo nghễ nhìn Vỹ Thăng Không.
“Vũ môn chủ!"
“Vũ môn chủ? Ha ha ... "
Vỹ Thăng Không cười phá lên: "Mục Vỹ, ngươi ngốc thật hay giả ngốc vậy? Vũ môn chủ hả? Ha ha ... Ngươi thử đọc ngược lại tên của Vũ Thanh Mộc đi!"
"Mục ... Thanh Vũ!"
Nghe thấy lời này, Mục Vỹ không khỏi kinh ngạc.
Vũ Thanh Mộc đang lơ lửng giữa bầu trời chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt trung niên nghiêm nghị.
Chính là Mục Thanh Vũ!
“Vũ Thanh Mộc, Mục Thanh Vũ. Lẽ ra ta phải nghĩ ra từ lâu mới phải!"
Mục Vỹ thấp giọng mắng chửi rồi nói với Mục Thanh Vũ: “Ông già chết tiệt, con biết là cha sẽ không chết mà. Nhưng cha giấu kỹ thật đấy. Không ngờ bốn thế lực siêu cường Đăng Thiên Phủ là do một tay cha lập nên, được đấy chứ!"
Trước kia hắn chưa bao giờ nghi ngờ Vũ Thanh Mộc.
Nhưng bốn thế lực siêu cường lại nghe lệnh của cha hắn sao? Dù thế nào hắn cũng cảm thấy quá khó tin.
"Đây chính là chỗ lợi hại của hắn!"
Vỹ Thăng Không cười lạnh nói: “Ta vốn cũng không đoán ra được. Nhưng sự xuất hiện của ngươi lại giúp ta hiểu, Vũ Thanh Mộc chính là Mục Thanh Vũ”.
"Thực ra hắn giấu rất kỹ. Đáng tiếc là hắn không thể buông bỏ thằng con trai là ngươi được. Nếu không có Vũ Tiên Môn ra mặt liên minh với Vỹ Minh của ngươi, ta sẽ không bao giờ nghĩ hắn chính là Mục Thanh Vũ”.
Lão ta mỉm cười nhìn Mục Vỹ: "Đáng tiếc ở chỗ cha ngươi rất giỏi, dù là thiên phú hay trí tuệ đều vô địch thiên hạ. Thế nhưng ngươi cũng giỏi lắm, không sợ trời không sợ đất".
"Nếu hai cha con các ngươi không sinh cùng thời thì chắc chắn đều sẽ là thiên tài bậc nhất, không hề thua kém Vỹ tôn giả năm xưa. Thế nhưng hai ngươi lại cùng thời với nhau, vậy thì đương nhiên sẽ bị người trong đại lục kiêng dè".
"Ngươi phải hiểu là, nếu ngươi quá mạnh, tất cả đều sẽ muốn tiêu diệt các ngươi. Bởi vì thế cân bằng của Trung Châu không thể bị phá vỡ được".
"Xem ra hôm nay không chỉ có mình ông mò tới".
"Đương nhiên rồi!"
Mục Thanh Vũ vừa dứt lời, một tiếng kêu vù vù vang lên.
Ngay sau đó, một cô gái đeo khăn che mặt dáng người yểu điệu bay vút tới.
"Vũ tiên tử của Tụ Tiên Các!”
"Ha ha ... ha ha ... "
Cộng thêm bốn vị ma hoàng của Ma tộc và ba tinh tử có thực lực vượt xa Niết Bàn tầng thứ chín của Thất Tinh Môn.
Hiện giờ số lượng cao thủ có cảnh giới Tam Chuyển đang có mặt ở đây đã đạt tới con số lớn khủng khiếp, tận mười người!
Hơn nữa giữa mười người này đều có xích mích nhưng lúc này mục đích của bọn họ đều giống nhau.
Tiêu diệt Vỹ Minh, giết chết Mục Vỹ!