"Lôi Thần Cốc đang bị quân đội Ma tộc bao vây, hôm nay Lôi Kiệt tới đây vì mong Mục minh chủ sẽ rộng lượng ra tay giúp đỡ. Tất nhiên, nếu điện Tam Cực và Vũ Tiên Môn cũng đồng ý viện trợ thì Lôi Thần Cốc vô cùng cảm kích, sau này nhất định sẽ đền đáp".
Mục Vỹ không thèm quan tâm đến mấy câu giả dối như “vô cùng cảm kích, sau này nhất định sẽ đền đáp" này.
Ai cũng đến đây vì lợi ích, ân tình cái khỉ khô.
"Được thôi, ta cũng không vòng vo nữa. Yêu cầu của ta rất đơn giản, ta sẽ giúp Lôi Thần Cốc đàn áp quân đội Ma tộc, nhưng Lôi Thần Cốc phải đồng ý với ta một điều kiện".
"Điều kiện gì?"
"Ta nghe noi trong Loi Than Coc co mot loi trì đuợc gọi la Cuu Thien Dẫn Lôi Trì ẩn chứa Cửu Thiên Chân Lôi. Ta muốn sau khi giúp Lôi Thần Cốc đánh lùi bọn Ma tộc thì được một lần vào Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì, yêu cầu của ta chỉ có thế".
Cái gì?
Lời nói của Mục Vỹ làm Lôi Kiệt ngỡ ngàng tới mức cằm sắp rơi xuống đất.
Điều kiện là cái này ư?
Gã không thể nào tin nổi.
"Mục minh chủ!"
Lôi Kiệt chắp tay đáp: "Thật không dám giấu diếm, ta hoàn toàn chấp nhận điều kiện của minh chủ, nhưng có một điều ta phải nói trước. Bao năm qua chỉ có một mình lão tổ tông có thể tu luyện trong đó, những người như bọn ta đứng ngoài rìa một lúc thôi cũng không chịu nổi".
"Chua kể, trong Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì không có gì ngoai Cửu Thiên Chân Lôi vô cùng vô tận cả".
Cửu Thiên Chân Lôi chính là thứ ông đây cần!
Mục Vỹ thầm nói một câu trong lòng, ngoài mặt vẫn tỉnh bơ: "Lôi Kiệt công tử đừng lo, ta chỉ cần vào Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì thôi, dù không thu hoạch được gì cũng không trách Lôi Thần Cốc đâu".
Lôi Kiệt bình tĩnh nhìn nụ cười tự tin của Mục Vỹ.
Muốn thu hoạch được gì từ Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì ư?
Suốt một trăm nghìn nam qua, chỉ mình lao coc chủ hiện nay - Loi Chan Tử - là ngoại lệ duy nhất tu luyện Vạn Lôi Chân Quyết đến cảnh giới đại thành ở Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì, trở thành một trong các bá chủ trên Trung Châu Đại Lục, đến nay chưa có người nào làm được như ông ấy.
Lôi Kiệt chỉ biết nói rằng Mục Vỹ mơ mộng quá rồi.
Tất nhiên gã sẽ không nói huych toẹt điều đó ra.
Chỉ cần Mục Vỹ chịu giúp Lôi Thần Cốc là được, hắn có gặt hái được gì không chẳng dính dáng gì đến Lôi Thần Cốc.
Mục Vỹ nhanh chóng cùng Trương Tử Hào, Lâm Tiêu Thiên và sáu cao thủ cảnh giới Niết Bàn còn lại đến Lôi Thần Cốc.
"Chỉ chừng người này thôi sao ... "
Thấy chỉ có mười người bao gồm Mục Vỹ, Lôi Kiệt sững sờ.
"Hay mời thêm người của Vũ Tiên Môn giúp nhé?", gã dò hỏi.
"Không cần đâu!"
Mục Vỹ tự tinnói: "Chỉ cần chất lượng chứ không cần số lượng, mười người bọn ta là đủ rồi. Phía Ma tộc cũng chỉ cử đi chín ma tướng thôi mà, mười người xem như ức hiếp bọn chúng rồi còn gì".
Ức hiếp bọn chúng?
Lôi Kiệt suýt thì hộc máu.
Ai ức hiếp ai còn chưa biết đâu!
Nhưng dù gì Mục Vỹ cũng là minh chủ của Vỹ Minh, gã không thể bắt hắn làm gì được. Trước mắt chỉ có thể trông cậy vào uy lực khủng khiếp của bom Hắc Viêm do Mục Vỹ chế tạo ra thôi.
Trở lại Lôi Thần Cốc, Mục Vỹ không vào trong với Lôi Kiệt.
Nhờ Lôi Kiệt công tử vào trong cốc nói với Lôi lão gia rằng ta đã tới rồi. Khi các ngươi nghe thấy tiếng nổ thì xông ra chiến đấu được rồi đấy".
"Hiểu rồi!"
"Khoan đã, đợt này có mấy ma vương dẫn quân tiến đánh Lôi Thần Cốc?"
'Bốn người!"
Lôi Kiệt nghiêm túc trả lời: "Bốn vị ma vương dẫn quân tấn công Lôi Thần Cốc là Mộng Yểm, Mị Ảnh, Hắc Nha và Long Câu. Còn vị ma sử kia thì không biết đang ở đâu".
"Bốn người này đều có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu, Mục minh chủ nắm chắc chứ?"
"Chỉ cần các ngươi chạy đến kịp sau khi tiếng nổ vang lên là không thành vấn đề!", Mục Vỹ cười tự tin.
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, mà thực tế cũng đơn giản như thế.
Mình mang bao nhiêu quả bom Hắc Viêm bên người, chính bản thân Mục Vỹ còn không biết nữa là.
Lôi Kiệt chắp tay rồi vào Lôi Thần Cốc.
Loi Thần Cốc bon họ chỉ mua may nghìn qua bom Hắc Viêm của Vỹ Minh trong đợt mua bán lần này. Dù sao một quả trị gia nhung một tram nghìn Linh Tinh, nền tảng của Lôi Thần Cốc chưa được sâu như Thánh Đan Tông hay Tụ Tiên Các, dùng một quả là mất một quả, họ không dám tiêu xài phung phí.
Có điều, gã cũng rất trông chờ xem Mục Vỹ định làm gì!
Trương Tử Hào, Lâm Tiêu Thiên, hai người tiếp cận quân đội Ma tộc từ bên hông. Nhớ là ném khoảng một trăm quả bom Hắc Viêm xung quanh, thấy ma tướng dùng luôn bom Lôi Viêm, thấy ma vương thì chạy!"
"Rõ!"
"Y Chiêm Long và sáu người còn lại theo ta!"
Mục Vỹ tủm tỉm: "Hôm nay bảo mọi người đến đây là để ném bom, cứ dùng hết sức bình sinh mà ném, đừng để ý gì cả!"
Không ai biết hắn sắp làm gì.
Trời dần sáng, quân đội Ma tộc tụ tập xung quanh Lôi Thần Cốc.
Trong đợt tiến công hôm nay, đội quân ba trăm nghìn binh sĩ bao vây Lôi Thần Cốc kín kẽ dưới sự chỉ huy của bốn ma vương.
Ngoại trừ các cao thủ cảnh giới Thông Thần được phép di chuyển qua lại, còn lại hầu như đều bị cấm không cho ra vào.