Thấy Mục Vỹ rời khỏi đại điện rồi đi ra bên ngoài quảng trường rộng rãi, mọi người cũng đi theo.
Lúc này, có ba nghìn ma binh ở quảng trường bên ngoài đại điện đang nhìn cham cham vào năm nghìn võ giả đã bị ma hoa của điện Tam Cực.
Nhưng không lâu sau, các võ giả bị ma hoa của điện Tam Cực đã dần bình phục, dù vẫn còn khá yếu ớt, nhưng họ đã bình thường trở lại.
“Có chuyện gì vậy?"
Trông thấy cảnh tượng này, một ma tướng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Những người này đều bị ma vương của Thập Bát Ma Ngục bọn họ là Ma Cách ma hoá, sao bây giờ lại có thể hồi phục?
“Hửʻ?"
Trông thấy thế, đến Ma Cách còn thấy ngỡ ngàng.
“Ma vương đại nhân!"
"Người đó là ai?", Ma Cách hỏi.
“Minh chủ Mục Vỹ của Vỹ Minh ạ!”
"Mục Vỹ?", Ma Cách ngẩn ra rồi nói: "Sao hắn lại ở đây? Không lo cho thành Đông Vân sao?"
"Thuộc hạ không biết ạ!"
Ma Cách không khỏi thấy nóng ruột khi nhìn thấy Mục Vỹ.
"Nhạc phụ đại nhân và hai vị điện chủ hãy nhìn này!"
Mục Vỹ vung tay, mười viên bom Hắc Viêm đã xuất hiện.
"Thứ gì vậy?", Vương Chí Kiệt trầm giọng hỏi.
Dẫu sao Mục Vỹ cũng là con rể của ông ấy, bây giờ Vương Tâm Nhã cũng đã dọn đến sống ở thành Đông Vân, dăm bữa nửa tháng cũng không thò mặt về nhà nên ông ấy đã thấy bực bội từ lâu.
Song dù như vậy, nhưng thấy con gái mình được hạnh phúc thì ông ấy cũng vui mừng, vì thế ông ấy cũng rất quan tâm đến Mục Vỹ.
Mục Vỹ làm gì cũng tuỳ ý, hơn nữa còn to gan lớn mật, ngông cuồng tự mãn, cho nên ông ấy cũng rất lo.
Neu khong khi Thanh Đan Tong va Tu Tien Cac bao vay thanh Dong Van lần trước, ông ấy đã chẳng ra mặt rồi.
Thật lòng thì ông ấy đã công nhận người con rể này rồi, ông ấy muốn thấy Mục Vỹ có thể dẫn dắt Vỹ Minh phát triển hơn.
Vì vậy, hôm nay khi Mục Vỹ nói có thể giải quyết vấn đề mà không cần tổn thất một binh sĩ nào, ông ấy đã đồng ý. Một là vì ông ấy thấy rất hiếu kỳ, không biết Mục Vỹ định làm gì.
Hai là ông ấy cũng mong Mục Vỹ có thể thi triển một mặt tài năng của mình để nâng cao sĩ diện cho ông ấy.
"Là bom Hắc Viêm do con nghiên cứu ra!"
“Tiểu tử này chuyên làm ra mấy thứ kỳ quái, không thể bình thường như bao người được sao!", Vương Chí Kiệt khẽ nói: "Đây toàn là trưởng lão cấp cao của điện Tam Cực, tiểu tử cậu đừng có làm ta mất mặt, mau cất hết đi".
“Cái viên đen đen to bằng ngón tay cái này thì làm được gì?"
“Nhạc phụ đại nhân .. "
"Đừng làm mất thể diện!", Vương Chí Kiệt nói rồi định cản Mục Vỹ lại.
Mục Vỹ biết bom Hắc Viêm mà không nổ thì Vương Chi Kiệt sẽ không tin mình.
Mục Vỹ tung người lên rồi bay thẳng ra ngoài quảng trường, một bóng đen đứng vững vàng cách Ma tộc hàng cây số, ánh mắt hắn mang ý cười.
Tin toàn quân của Ma tộc tới tấn công thành Đông Vân đều chết bởi bom Hắc Viêm vẫn chưa được lan truyền, vì thế bọn họ không hề biết đến sự lợi loại của loại bom này.
"Cậu ta định làm gì thế?"
Thấy Mục Vỹ bay lên, mọi người đều ngẩn ra.
Bất kể là đại quân của Ma tộc hay người của điện Tam Cực đều thấy khó hiểu.
Ma Cách cười lạnh nhìn Mục Vỹ rồi nói: "Ngươi tuổi còn trẻ mà đã là minh chủ, hơn nữa ta nghe nói Mục Vỹ ngươi còn là một thầy luyện khí cực phẩm và thầy luyện đan chín sao đúng không?"
"Xem ra Ma tộc cũng quan tâm đến ta ra phết nhỉ!"
Mục Vỹ mỉm cười nói: "Tuy nhiên những gì ông không đúng một trăm phần trăm, nhưng mà ta cũng chẳng muốn giải thích làm gì!"
"À, tiện thể ta nói cho ông biết tin này luôn. Ta vừa đi từ Vỹ Minh ra, kẻ đó là Chiến Âm đúng không? Gã rất giỏi, tiếc là chết mất rồi!"
“Cái gì?"
Nghe thấy thế, Ma Cách nhíu mày.
"Không chỉ vậy, khắp bên ngoài thành Đông Vân đều là xác chiến sĩ của Ma tộc, hôi thối khủng khiếp. À, có tên bị nổ banh xác, tên thì hoa thành tro, chết không toàn thây, ông có muốn đi xem không?"
“Lộng ngôn!”
Đương nhiên Ma Cách không hề tin chuyện này.
"Kiểu gì lát cũng có do thám ở phe ông về thông báo, chứ ta không thừa hơi đi phân bua với ông làm gì".
Mục Vỹ xua tay nói: "Đại ma vương Ma Cách này, ông có lui binh không?"
“Lui binh?"
Ma Cách cười lớn nói: "Mục Vỹ, ngươi rõ là một minh chủ mà sao lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy?"
“Haizz ... ", Mục Vỹ thở dài rồi tiếc nuối nói: "Không rút quân hả? Xem ra nơi này lại chuẩn bị bốc mùi hôi thối rồi".
Vù vù ...
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, đột nhiên có mười hai quả bom Hắc Viêm rơi xuống, chúng chỉ to cỡ ngón tay cái, nhưng một vài chiến sĩ của Ma tộc vừa nhìn thấy đã lo sợ.
Song những người bình thường khi nhìn thấy chúng chỉ ngây ra tại chỗ, chứ không có phản ứng gì.
Thậm chí một vài chiến sĩ của Ma tộc còn nhặt mấy quả bom Hắc Viêm đó lên quan sát kỹ càng.
Mục Vỹ gãi đầu rồi quay lại nhìn Ma Cách, sau đó cười nói: "Đại ma vương Ma Cách này, tiếp theo ta sẽ biểu diễn một tiết mục đặc sắc cho ông xem!"
“Cái gì?"
“Nổ!"
Song, đột nhiên Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng.