Mục Thần

Chương 514: Gã sợ Mục Vỹ



Rầm ...

Cú bạo tạc nổ ra ngay sau đó, toàn bộ Thánh Đan Tông kể cả những ngọn núi xung quanh cũng rung chuyển theo.

Dường như trái tim ai lúc này cũng bị đánh một cái thật mạnh.

Cú va chạm đầy quyết liệt giữa hai loại kiếm thế khắc sâu một điều trong đầu họ rằng đâu mới là cuộc chiến giữa các cao thủ chân chính.

Một vài đệ tử Thánh Đan Tông trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra.

Hai bóng người trên trời đang lơ lửng hạ xuống.

Chính xác hơn là rơi xuống!

Áo bào đen Mục Vỹ mặc gần như rách bươm, toàn thân chằng chịt vết chém ngọt của kiếm, máu tươi đầm đìa.

Vết thương gây ra bởi vết chém kinh khủng đến độ nhìn mà phát hoảng.

Đối diện luc này, Bạch Trảm Phong cũng đứng không vững, một loạt vet chém hằn trên hai tay và hai chân ông ta. Chỗ máu chảy ra còn có màu đen như bị đốt cháy, khuôn mặt thì trắng tái như bị bệnh.

Cơ thể Bạch Trảm Phong cũng đan chéo những vết kiếm, máu tuôn như suối.

Nhất là đường chém nhìn mà giật mình trên ngực, nó kéo dài từ bả vai đến đùi, sâu đến nỗi lộ cả xương cốt.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn cả là cổ ông ta.

Nơi đó có một vết thương nhỏ bé tí ứa một chút máu. Ai cũng sững sờ!

"Ông cừ thật đấy!"

Mục Vỹ lên tiếng, vừa nói xong đã phun ra một ngụm máu, trong đó còn có một vài mẩu nội tạng.

Nhưng dù trường kiếm trong tay đã thủng lỗ chỗ, Mục Vỹ vẫn chống kiếm xuống, không để mình gục ngã.

Bạch Trảm Phong ở đối diện sờ cổ mình, cảm thấy sống lưng lạnh toát.

"Đã thống nhất là không dùng đến sức mạnh hồn đàn, có chết cũng không dùng rồi mà. Ông vô liêm sỉ quá đấy Bạch Trảm Phong!", Mục Vỹ cười chế giễu, sau đó lại ho ra máu lần nữa.

"Ngưʼơi ... "

Bạch Trảm Phong không nói nên lời.

Ông ta đâu có ngờ kiếm thuật của Mục Vỹ cao siêu đến vậy.

Bản thân áp chế thực lực ở cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười.

Kiếm Trảm Long của ông ta là một món địa khí cực phẩm, có sức công phá mạnh hơn gấp mười lần so với địa khí hạ phẩm không biết Mục Vỹ giật từ tay trưởng lão nào.

Về kiếm thế thì hai bên đều đạt đến cấp độ viên mãn!

Nhưng cuối cùng, Bạch Trảm Phong vẫn suýt bị Mục Vỹ một kiếm chém bay đầu.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Nếu không sử dụng sức mạnh hồn đàn ngay giây phút cuối cùng để đánh văng Mục Vỹ ra, lúc này ông ta đã là một cái xác rồi.

Nhưng sao điều đó có thể xảy ra chứ!

Kiếm thế ngang nhau, thực lực mạnh hơn, thần binh chất lượng hơn, cái duy nhất ông ta yếu thế hơn là kiếm thuật!

Kiếm thuật của ông ta không sánh bằng Mục Vỹ.

Bạch Trảm Phong nản lòng thoái chí.

Ông ta tự thấy rằng mình đã đi được một quãng đường dài, có kiếm thuật tài cao, đã lĩnh ngộ kiếm thế, đạt đến trình độ không ai địch nổi, ngờ đâu lại thua trong tay một người thanh niên hai mươi mấy tuổi.

Ông ta thua trận này hoàn toàn, không có cách gì cứu vãn nổi.

"Kiếm thuật của ngươi rất mạnh, dù đều có kiếm thế viên man nhưng ta vẫn không phải đối thủ của ngươi. Nếu như ta chỉ là tầng thứ nhất mà không phải tầng năm của cảnh giới Niết Bàn thì có khi đã bị ngươi giết rồi".

Bạch Trảm Phong chân thành nói ra những lời này.

Ông ta đã cậy vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm để đánh bật lùi Mục Vỹ vào giây phút quyết định, dù vậy hắn vẫn có thể để lại một dấu chém trên cổ ông ta.

Nếu là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất nhiều khả năng Bạch Trảm Phong đã đầu lìa khỏi thân rồi, cho dù đã đẩy được Mục Vỹ ra.

"Hừ!"

Mặt tái nhợt lắm rồi nhưng Mục Vỹ vẫn đanh thép nói: "Kiếm khách mà lại thất hứa, kiếm thế của ông cũng chỉ có thế thôi".

Ong ong ...

Câu nói này làm cho đầu óc Bạch Trảm Phong quay cuồng, trống rỗng.

Đúng vậy, mang danh kiếm khách nghĩa là thẳng tiến không lùi, không sợ mọi gian truân thử thách.

Thế mà giờ đây, ông ta lại sợ. Đúng, ông ta sợ.

Vào khoảnh khắc quan trọng nhất, ông không chỉ không đối kháng với đòn công kích của Mục Vỹ mà còn vi phạm lời cam kết của mình.

Thật ra, ngay từ đầu ông ta đã nghĩ tới chuyện dùng hồn đàn rồi.

Bốp bốp bốp ...

"Bạch tiền bối làm tốt lắm, giờ cứ giao tên này cho tiểu bối. Kẻ gian xảo là kẻ địch số một của Thánh Đan Tông ta, tội đáng muôn chết!"

Thánh Tâm Duệ vỗ tay đi tới.

"Mục Vỹ, giờ ngươi chỉ là một phế nhân, còn đấu nổi với ta không?"

Thánh Tâm Duệ nhìn Mục Vỹ bằng đôi mắt đằng đằng sát khí.

Mục Vỹ miễn cưỡng nhếch mép nhìn Thánh Tâm Duệ lại gần từng bước một. Tiếng leng keng vang lên, trường kiếm bị hư hỏng nặng nề hắn cầm trong tay rơi xuống đất. Đôi mắt hắn dõi theo từng bước chân của Thánh Tâm Duệ.

"Có giỏi thì lại đây!"

Dần dần, Thánh Tâm Duệ sực nhận ra mình đang tránh né ánh nhìn của hắn.

Gã sợ!

Gã sợ Mục Vỹ - kẻ đã rơi vào bước đường cùng.

Tuy rất xấu hổ nhưng Thánh Tâm Duệ không tiếp tục đi tới nữa mà đứng yên nhìn Mục Vỹ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv