“Bạch tiền bối hãy giết tên này đi, hắn là kẻ có ý đồ xấu".
"Gào lên làm gì, dù Bạch tiền bối không dùng sức mạnh của hồn đàn thì tên này cũng chết chắc".
"Đương nhiên, Bạch tiền bối đã lĩnh ngộ kiếm thế viên mãn, viên mãn đấy! Không biết đến bao giờ ta mới lĩnh ngộ được kiếm ý đây!"
Các tiếng xì xào vang lên trong đám đông, khi quan sát trận đấu của hai người trên không, ai nấy đều sục sôi ý chí.
“Kiếm thế viên mãn, kiếm pháp sắc bén, đường kiếm gọn ghẽ, ha ha ... hay, hay lắm!”
Tiếng cười lớn của Bạch Trảm Phong ở trên cao khiến người nghe chấn động.
Kiếm thế viên mãn?
Mục Vỹ đó đã đạt tới kiếm thế viên mãn rồi ư?
Câu nói này của Bạch Trảm Phong đã khiến mọi người có mặt ở đó hoàn toàn kinh hãi.
Âm ...
Đột nhiên có tiếng kiếm khí bay lên rồi đâm sầm vào một toà tháp trong Thánh Đan Tông, khiến nó sụp đổ ngay lập tức, thi thoảng lại có tiếng kêu rên vang lên.
"Tất cả các đệ tử dưới cảnh giới Thông Thần mau lùi lại!"
Trông thấy cảnh tượng này, lập tức có trưởng lão của Thánh Đan Tông hô lớn
lên.
Hai người giao thủ, đao kiếm vô tình, dù là kiếm khí được tạo ra từ sự dao động của một trận đấu không công bằng, thì nó cũng có thể giết chết một đệ tử cảnh giới Linh Huyệt, vì thế đây không phải là trận đấu mà họ nên xem.
"Rồng Ngâm Cửu Thiên!”
“Kiếm Xuất Hữu Linh!”
Hai tiếng hô khẽ vang lên, hai bóng người đã lao uỳnh vào nhau.
Mũi kiếm chĩa vào nhau, lần đầu tiên hai người họ xuất hiện trước mắt mọi người.
Cheng ...
Một tiếng động vang lên, hai mũi kiếm va chạm, dường như có một bóng rồng đang gào thét sau lưng Bạch Trảm Phong rồi xông về phía Mục Vỹ.
Sau lưng Mục Vỹ cũng có bóng của một con linh thú với hình thù kỳ dị đang hung hãn lao tới.
Sau cú va chạm ấy, cả Thánh Đan Tông đã bùng nổ khí thế long trời lở đất.
Âm ầm ...
Trường kiếm va chạm, chỉ trong phút chốc, phạm vi một trăm mét xung quanh hai người họ đã có các tiếng nổ vang.
Âm thanh va chạm của kiếm như tiếng trời đất đụng độ.
Đây chính là sự khủng khiếp của kiếm thế!
Dù là cảnh giới Thông Thần thì cũng có thể phát huy uy lực huy thiên diệt địa.
Tiếng nổ rền vang, hai người họ vừa lao vào nhau đã tách rời.
Song khi Bạch Trảm Phong lùi lại, cánh tay cầm chặt trường kiếm của ông ta đã khẽ run lên, ống tay áo được vén lên, các giọt máu nhỏ xuống bị ông ta nắm chặt trong tay.
Mục Vỹ đáp xuống rồi ngẩng lên nhìn Bạch Trảm Phong, sau đó khẽ mỉm cười, khoé miệng cũng có vệt máu.
"Dù Bạch tiền bối không dùng sức mạnh của hồn đàn thì tên ngông cuồng này cũng không phải đối thủ của ông ấy đâu!”
“Đúng, dù hắn cũng đạt kiếm thế viên mãn thì cũng chẳng thể là đối thủ của Bạch tiền bối được".
"Thế mà còn ngông cuồng định khiêu chiến Thánh Đan Tông chúng ta, đúng là chán sống mà! Bạch tiền bối, mau giết hắn đi".
Các tiếng hô hào phẫn nộ vang lên trong đám người.
Bọn họ chỉ muốn lột da, tự tay giết Mục Vỹ.
"Khụ khụ ... ", khoé miệng Mục Vỹ dính máu, hắn cười nói: "Bạch Trảm Phong, tiếp không?"
"Có chứ, chưa phân thắng thua thì sao mà dừng được!"
"Nếu vậy thì lần này sống chết ra sao tuỳ thuộc cả vào kiếm thế rồi!"
Mục Vỹ nói với vẻ khiêu khích rồi bật cười.
Bạch Trảm Phong liếc mắt, lập tức lại lên tinh thần.
Người khác không biết một điều là, chỉ trong một phút chốc của ban nãy, nếu ông ta không sử dụng sức mạnh của hồn đàn thì kết quả ra sao cũng chưa biết được.
Bạch Trảm Phong xác định suy nghĩ, ông ta có sự vẻ vang kiếm khách của riêng mình.
Bạch Trảm Phong bước lên, kiếm thế bắn ra giữa hai người.
Các tiếng xé gió liên tiếp vang lên, hai người lập tức lao vào nhau.
Lần này, tốc độ nhanh đến cực điểm, không ai có thể nhìn thấy rõ hai người họ đã ra tay thế nào, mà chỉ có thể nghe thấy tiếng kiếm và tiếng động đất ở xung quanh.
Tiếng uỳnh uỳnh vang lên, mỗi lần hai người họ đụng độ, cả quảng trường đều chấn động.
“Kiếm thuật của tên này cao siêu quá, thực lực cũng không tầm thường, hơn nữa han còn tinh thông luyen đan va luyện khí. Neu han là đệ tử của Thánh Đan Tông ta thì tốt biết bao!"
Một bóng hình già nua cụt tay phải đang cầm một cây chổi bên tay trái đứng giữa rặng núi chấn động, đôi mắt mờ đục ngước lên quan sát trận đấu ở trên không, sau đó thầm thở dài.
“Ngài cũng thấy tên này tài ba sao?"
Một bóng người chợt xuất hiện sau lưng ông lão đó, giọng nói có vẻ hờ hững.
"Cậu thì không chắc?", ông lão hỏi ngược lại: "Thánh tông chủ, cậu luôn một lòng muốn thống nhất Trung Châu Đại Lục, nhưng thực chất lại luôn đắc tội với nhung thien tai le ra co the ket giao".
"Năm xưa có Mục Thanh Vũ với thiên bẩm xuất chúng, độc nhất vô nhị, nhưng cậu lại không chịu giúp người ta, sau đó trơ mắt nhìn cậu ấy bị nhà họ Vỹ phế tu vi, thậm chí cậu còn ... ", ông lão thở dài một hơi nói: "Bây giờ có Mục Vỹ xuất hiện thì hắn lại là kẻ thù không đội trời chung với Thánh Đan Tông, dù Thánh Đan Tông được cậu dẫn dắt trở thành thế lực hàng đầu ở Trung Châu, nhưng kiểu gì cũng có ngày bị huỷ diệt trong tay cậu!"
“Ông ... "
Nghe thấy thế, khí tức trên người Thánh Vũ Dịch dao động, rõ ràng ông ta đã nổi giận.
Nhưng một lúc lâu sau, Thánh Vũ Dịch lại thở phào một hơi rồi nói: "Tạo hoa tạo ra con người, dù Thánh Vũ Dịch ta chỉ tự túc, không dựa dẫm vào ai thì vẫn có thể làm được những việc mà mình muốn".
“Ha ha ... đúng vậy, nhưng để tiêu diệt tên này mà cậu phải dùng đến Thập Phương Tuyệt Sát Trận của Thánh Đan Tông, cậu cũng tàn nhẫn đấy!"
"Ta luôn tàn nhẫn với kẻ thù!"
Thánh Vũ Dịch bình thản nói.
Trận đấu sắp đi đến hồi kết rồi sao?
“Dĩ Ngô Chi Thân, Đúc Tạo Vĩnh Hằng!"
“Dĩ Ngô Chi Thân, Vĩnh Đạt Thái Sơ!"
Ha tiếng hô cùng vang lên, hai đường kiểm huỷ thiên diệt địa cùng hạ xuống.