Theo lời của Vương Chí Kiệt thì có lẽ có cả người và ma ở trong Ma Uyên. Nếu là ma thì dễ hiểu rồi. Nhưng nếu là người thì...
Một người có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy thì sẽ mạnh tới mức nào đây? Gọi là bản lĩnh thông thiên cũng không quát!
“Trong người tiểu tử ngươi cũng có một loại thiên hoả, phải chú ý đấy!”
Vương Chí Kiệt nói: “Tiểu tử kia, ta nhìn người là biết ngay, ngươi đang nghĩ cách chiếm lấy thiên hoả ấy, sau đó dùng hoả liên của nó để nâng cao thực lực của bản thân. Nhưng ta nói cho ngươi biết, thiên hoả lần này có lẽ là Vạn Kiếp Quỷ Hoả, có mấy vị âm mị, chưa chắc Tử Liên Yêu Hoả của ngươi đã đọ được đâu, cẩn thận đừng để bị nó xơi tái!”
“Vâng!”
Cứ nhìn Vương Chí Kiệt, Mục Vỹ lại thấy bưồn cười.
Rõ là ông ấy đang quan tâm tới hắn, nhưng luôn nhìn hắn với ánh mắt hậm hực.
“Tâm Nhi, chuyến này đi con phải cẩn thận, mẫu thân con cũng sẽ tới đó. Đến lúc ấy, con phải theo sát mẫu thân, chứ cứ dính lấy tiểu tử này thì chỉ xui xẻo thôi”.
“Vâng, con biết rồi mà cha!”
“Lần này, nhị thúc Vương Văn Kiệt sẽ đi cùng bọn con. Mục Vỹ, hãy nhớ phía các thế lực lớn đều là các trưởng lão cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, thứ mười, thậm chí là cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất”.
“Vâng!”
Sau lời dặn dò của Vương Chí Kiệt, đoàn người bắt đầu lên đường.
“Lão Vương đang bồi dưỡng người con rể này của mình thành người nối nghiệp đấy!", Lý Vân Tiêu cười lớn nói.
“Đương nhiên, cậu ấy xuất sắc thế cơ mà, nếu ta có con gái thì cũng sẽ tóm cậu ấy về để bồi dưỡng làm người nối nghiệp cho mình”, Dương Đình Ngọc cười đáp.
“Lão Dương, nếu huynh muốn thế thì gả con trai mình cho Mục Vỹ cũng được mài”
Vương Chí Kiệt cười lớn nói rồi nhìn mọi người khởi hành. Tin tức có thiên hoả ra đời trong Ma Uyên khiến người ta kinh ngạc không kém kho báu ở Vạn Quỷ Phủ Quật.
Nhất thời các thế lực lớn lại cử các cường giả đi.
Sau tổn thất ở Vạn Quỷ Phủ Quật lần trước, bây giờ các thế lực lớn đã mất khá nhiều đệ tử thiên tài, vì thế tám đại tông phái buộc phải cử thuộc hạ cấp trưởng lão xuất quân.
Trung tâm Trung Châu Đại Lục có bốn thế lực lớn là Đăng Thiên Phủ, Vọng Nguyệt Lâu, Diệt Thần Cung và Lãm Vân Hiên, các thế lực này vây quanh Ma Uyên theo hình vuông.
Bây giờ, trong thành Phù Dư nơi toạ lạc của Đăng Thiên Phủ đang có dòng người qua lại như thoi đưa.
Vì là thành trì trung tâm của thế lực trên hạng nhất nên thành Phù Dư có dân số lên đến hàng chục triệu người, còn tính số người qua lại nơi đây thì phải tới hàng trăm triệu.
Bây giờ, đoàn người của Mục Vỹ đang nghỉ ngơi trong một tửu lâu của thành Phù Dư.
Mục Vỹ mặc y phục đen đứng sau Tân Mộng Dao và Vương Tâm Nhã như hộ Tân Mộng Dao cũng đang đeo khăn che mặt màu trắng để tránh những chuyện phiền phức.
Duy chỉ có Vương Tâm Nhã luôn hào hứng suốt cả quãng đường, hết nhìn trái lại ngó phải, có vẻ cực kỳ vui thích.
Lí Trạch Lâm thì bận luôn chân luôn tay, thật sự rất vất vả.
Dương Dương Dương là người khiến Mục Vỹ thấy buồn cười nhất. Y là con trai của Dương Đình Ngọc, nhưng chẳng ra dáng thiếu điện chủ chút nào, ngược lại suốt ngày cứ cười cợt.
Vương Văn Kiệt thì rất kiệm lời, chỉ nhìn đám trẻ tuổi vui đùa.
Mọi người ngồi xuống bàn, Vương Văn Kiệt nói: “Lần này, tám thế lực lớn chắc đều có người tới, mọi người phải cẩn thận đấy”.
“Vì chuyện ở Vạn Quỷ Phủ Quật lần trước nên tám thế lực lớn đều cử các võ giả cấp trưởng lão đi, có lẽ bọn họ đều là cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, thứ mười đấy”.
“Vâng!”
Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu.
“Tiểu nhị, mang đồ ăn và rượu ngon lên đây”.
Đúng lúc này, có một tiếng hô vang lên bên ngoài tửu lâu, một đoàn mười mấy người đi vào.
Những người này đều mặc áo bào xanh, khí tức toàn thân u ám tà dị. “Lục Ảnh Huyết Tông!” Mục Vỹ hơi trầm ngâm khi nhìn thấy những người đó.
“Haizz, ra là người của điện Tam Cực, ha ha, không ngờ lần này điện Tam Cực vẫn dám đến, cũng định lấy thiên hoả đấy à?”
'Thấy nhóm Mục Vỹ là người của điện Tam Cực, một giọng nói chợt vang lên với vẻ đầy trêu tức.
Vương Văn Kiệt không thèm để mắt tới đám tiểu yêu này, nhưng Dương Dương Dương thì tỏ vẻ khó chịu.
“Đến đám rùa rụt cổ như các người còn dám đến thì sao chúng ta không dám chứ?”, Dương Dương Dương trêu chọc nói: “Thiếu tông chủ Mạnh Quảng Lăng của Lục Ảnh Huyết Tông đã bị Mục Vỹ giết, thế các người đã tìm được hung thủ chưa?”
Bởi võ giả cảnh giới Niết Bàn có thể huỷ diệt cả một thành trì.
Nếu bọn họ không điều động võ giả cảnh giới Niết Bàn đến thành Đông Vân thì chết là cái chắc.
Vì thế bây giờ Lục Ảnh Huyết Tông vẫn đang truy tìm tung tích của Mục Vỹ, nhưng tiếc là dù biết hắn đã chạy đến Đông Hoang, song vẫn không thể tìm thấy.
“Thằng nhãi kia, dù thiếu tông chủ của Lục Ảnh Huyết Tông ta không còn nữa, nhưng các thiên tài của điện Tam Cực các ngươi cũng không thể sánh bằng thiên tài của bọn ta đâu!”