Mục Thần

Chương 477: Ngọn nguồn của thế giới



Trở vào trong nhà, Mục Vỹ băng qua đường ngầm vào gian phòng của Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã.

Hai người họ không có trong phòng, Mục Vỹ tung tăng đi tới, nằm ườn trên giường.

Nhớ lại từng chuyện xảy ra trong thời gian qua, lòng Mục Vỹ đầy bồi hồi. Chuyến hành trình từ đế quốc Nam Vân đến Trung Châu Đại Lục của hắn căng như dây đàn, nhưng có lúc hắn vẫn phải kiên quyết ra tay vì đó là mâu thuẫn

không thể tránh khỏi.

Nay đã bị ba thế lực mạnh mẽ là Thánh Đan Tông, Lục Ảnh Huyết Điện và đảo Thiên Tà ghi thù, hắn không sợ mà chỉ lo lắng cho những người bên cạnh mình.

Việc phụ thân mất tích cũng là mối bận tâm của Mục Vỹ. Nếu hắn đoán không sai, chắc chắn phụ thân đang lên kế hoạch gì đó rất lớn.

Nhưng ngay cả nhị thúc cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc phụ thân định làm gì vậy?

"Lão cáo già kia làm gì mà bí ẩn thế không biết. Mà có khi một ngày đẹp trời tự dưng ông ấy làm ra hành động còn chấn động hơn cả mình, chắc sẽ vui lắm

đây!"

Mục Vỹ dần nhắm mắt. Chỉ khi ở trong gian phòng này, nằm trên chiếc giường này, hắn mới có thể yên ổn chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, Mục Vỹ thấy mình ở tại một thế giới mênh mông vô bờ.

Đây là một không gian trắng xóa, mọi thứ ở đây đều hư ảo nhưng lại rất chân thật.

Đưa mắt nhìn, Mục Vỹ phát hiện có mấy bóng người mặc trường bào trắng đứng đối diện mình. Những người đó nhìn về phía trước như đang mong chờ điều

gì.

Trong chốc lát, thế giới biến hóa long trời lở đất, tất cả mọi thứ đều biến mất, những bóng hình trắng ngã xuống đất một cách kỳ lạ.

Ngay sau đó, những cái bóng kia dần bị màn sương dày đặc bao trùm.

Giữa không gian tối tăm, một hư ảnh xuất hiện trên màn sương dày rồi chỉ tay vào Mục Vỹ.

Mục Vỹ tức khắc cảm giác hô hấp của mình như dừng lại, toàn thế giới đứng yên hoàn toàn.

"Ta vốn là ngọn nguồn của thế giới, cả thiên địa lấy ta làm gốc, thứ nhân loại hèn mọn!"

Một tiếng quát vang lên.

Ấm...

Trong phút chốc, Mục Vỹ thấy mọi thứ trước mắt đều tan biến, tất thảy hóa thành mây khói.

Hộc...

Mục Vỹ thở dốc, mở choàng mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Hẳn rùng mình.

Những gì hắn vừa nhìn thấy tưởng chừng hư ảo nhưng cũng quá đỗi chân thật.

"Ngọn nguồn của thế giới... Ngọn nguồn thế giới..."

Mục Vỹ lẩm bẩm, mồ hôi chảy xuống mặt.

"Sao vậy?", Tân Mộng Dao đến bên giường ân cần hỏi hắn.

"Không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi”, Mục Vỹ lắc đầu, mặt trắng bệch.

'Tần Mộng Dao tưởng là do Mục Vỹ phiền lòng những chuyện gần đây. Cô thấy hẳn có vẻ mệt mỏi bèn tiến lên lau mồ hôi cho hắn một cách yêu thương: "Đừng lo nữa, nghỉ ngơi đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi”.

"Ừm, Tâm Nhi đâu?"

"Lí Trạch Lâm mang một số vật đến, nói rằng đó là mẫu thân Tâm Nhi cho. muội ấy. Có lẽ sẽ quay lại ngay thôi”.

"Ð? Lát nữa mới quay lại sao?"

Mục Vỹ nở nụ cười xấu xa.

"Huynh lại tính làm gì đấy?"

"Muội đoán xeml"

"Không được, Tâm Nhi sắp quay lại rồi!"

Mục Vỹ cười ngả ngớn: "Quay lại thì càng hay, cùng ngủ với nhau luôn, dù sao cũng đâu phải lần đầu!"

Nói xong, hắn xốc chăn lên. Tiếng thở dốc dần vang lên trong phòng... "Dao tỷ tỷ ơi, muội về rồi!"

Cừa bị mở ra, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến. Đó là Vương Tâm Nhã với nụ cười trên môi, trông cô ta cực kỳ vui vẻ.

Thấy cảnh tượng trên giường, mặt Vương Tâm Nhã đỏ bừng. "Và đúng lúc lắm, muội vào luôn!"

Mục Vỹ không thèm quan tâm đến điều gì, lần thứ hai kéo hai người vào cuộc vui một rồng hai phượng.

Sáng sớm hôm sau, Mục Vỹ dẫn Tân Mộng Dao, Vương Tâm Nhã và Lâm Hiền Ngọc rời khỏi thành Đông Vân, đến điện Tam Cực.

Tin rằng biến động ở Ma Uyên sẽ thu hút rất nhiều người đến, Mục Vỹ cũng không thể không đi.

Trong chuyến đi này, vì dùng thân phận giả nên hắn chỉ được thi triển một số quỷ thuật mạnh mẽ lấy được từ trong Vạn Quỷ Phủ Quật, nhưng thứ hắn dựa dẫm nhất vẫn là thiên hỏa.

€ó điều nếu sử dụng Tử Liên Yêu Hỏa vào lúc này thì hẳn bị lộ là cái chắc.

Bởi vậy phải lấy được một loại thiên hỏa khác.

Các thiên hỏa có khả năng thôn tính hay dung hợp với nhau để làm tăng cường sức mạnh của mình. Bản thân Mục Vỹ là ý thức căn nguyên của Tử Liên 'Yêu Hỏa, do đó thôn tính thêm thiên hỏa thì kẻ được mạnh hơn sẽ là hắn!

Lâu rồi không gặp con gái, trong lòng Vương Chí Kiệt hết sức vui mừng.

Nhưng con bé càng lớn càng đẹp gái lại bị một con lợn ngúng nguầẩy bợ đi như một cây củ cải trắng, ông ấy nhìn kiểu gì cũng thấy Mục Vỹ chướng mắt.


Vương Chí Kiệt ho vài cái rồi nghiêm túc bảo: "Thiên hỏa xuất thế là một sự

trọng đại, có thể dính líu đến bọn trong Ma Uyên, là người hay ma cũng chưa biết chừng!”

Ồ?

Nghe vậy, Mục Vỹ ngẩn ra. 


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv