Mục Thần

Chương 447: Thu phục lần lượt



“Đây là phần thưởng của sư phụ ta dành cho các ngươi, chỉ cần các ngươi trung thành với Vỹ Môn thì sau này sẽ còn được thưởng nhiều hơn!”

Mặc Dương cao giọng nói.

Nhưng khi nhìn thấy đống linh thạch và linh khí này thì đám người của Đao. Minh đâu còn tâm trạng nào nghe Mặc Dương nói nữa.

Ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn các bảo bối chất như núi dưới đất.

“Thạch Thiên Phong, ngươi phải bảo đảm là chia hết những thứ này cho mọi người một cách công bằng, nếu để ta phát hiện ngươi ăn bớt của ai thì đừng có trách!”

“Vâng vâng!”

Thạch Thiên Phong chợt thấy đây là sự lựa chọn sáng suốt nhất của gã sau khi sư phụ gã qua đời.

Gã trù tính tất cả mọi thứ là vì cái gì? Chính là vì linh thạch, linh khí cùng thiên tài địa bảo cần trong tu luyện, bây giờ chúng đều đang bày ra trước mặt gã.

Có những thứ này rồi thì gã còn phải lo gì nữa?

“Thạch Thiên Phong, ta phải nói với ngươi điều này. Nội bộ của Đao Minh ngươi đang rất rối loạn, các ngươi gộp vào với người của Vỹ Môn ta thì tạm thời chia mười lăm người một đội, mười đội thành một đại đội. Các tiểu đội trưởng và đại đội trưởng phải là người đức cao vọng trọng và có thực lực mạnh mẽ. Ngươi hãy bàn tính những chuyện này với Mặc Dương, nhưng chắc ngươi cũng biết bây giờ Mặc Dương chính là môn chủ!”

“Vâng, thuộc hạ biết rồi ạ!”

Bọn họ đã được chứng kiến thực lực của Mục Vỹ, hơn nữa bọn họ cũng không thể giải được chất độc của hoả liên.

Bây giờ xem ra đầu quân cho Vỹ Môn sẽ có rất nhiều lợi ích, mà không có tổn hại gì.

“Lát nữa, ngươi hãy đi theo ta rồi kể ta nghe về Độc Thần Môn và Âm Dương Phái!”, Mục Vỹ nhìn Thạch Thiên Phong rồi dặn dò.

“Vâng!”

Mọi người dần giải tán, Thạch Thiên Phong đi theo Mục Vỹ đến đại điện của Vỹ Môn.

“Thưa tôn chủ, môn chủ của Độc Thần Môn là Độc Ngọc Tử, người này luôn mơ ước làm một thầy luyện đan nhưng không ngờ lại thành độc sư. Y rất độc ác, thủ đoạn hạ độc kỳ dị, mà người của Độc Thần Môn chủ yếu cũng sử dụng thủ đoạn hạ độc là chính. Dù y là cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, nhưng bản lĩnh hạ độc có thể khiêu khích cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai, thậm chí là thứ ba. Thuộc hạ cũng không dám chọc vào y, nếu tôn chủ định thu phục người này thì nhất định phải đề phòng độc dược của y”.

“Còn hai phái chủ của Âm Dương Phái là Dương Thiên và Âm Đế là phu phụ, họ tu luyện phương pháp song tu, hầu hết người của môn phái này cũng luyện công theo phương pháp ấy. Bây giờ, bọn họ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai, họ mà liên thủ lại thì sánh ngang với cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba”.

“Độc Ngọc Tử, Dương Thiên, Âm Đế, thú vị đấy!”

“Tôn chủ, người...

“Đi, Thạch Thiên Phong, ngươi hãy đi với ta một chuyến!”

“Đi đâu ạ?”

“Đến Độc Thần Môn trước!”, Mục Vỹ trêu chọc nói: “Cao thủ luyện độc à? Ta không sợ kẻ đó mạnh, chỉ sợ không có dã tâm thôi, chứ có rồi thì sẽ phải đầu quân cho ta!”, Mục Vỹ tự tin nói.

Dù Thạch Thiên Phong không biết tại sao Mục Vỹ lại tự tin như thế, nhưng gã đã chứng kiến sự đáng sợ của Mục Vỹ, chỉ thiên hoả thôi đã đủ khiến gã sợ phát khiếp rồi.

Độc Thần Môn nằm ở phía Nam của thành Đông Vân, cánh cổng lớn màu đen đóng chặt, con đường phía trước cũng không một bóng người dám lai vãng.

Ai của thành Đông Vân cũng biết tới danh tiếng của Độc Thần Môn. “Tôn chủ, để thuộc hạ đi gõ cửa!”

“Không muốn chết thì đứng im đây!”, Mục Vỹ nói khẽ rồi bước lên, một ngọn lửa bùng cháy trong tay, cánh cổng đó lập tức bốc cháy, một làn khói tím thuận

theo cánh cửa lan vào bên trong.

“Người của Độc Thần Môn này độc ác lắm đấy ạ”, Thạch Thiên Phong vẫn sợ sệt nói.

“Vào thôi!” “Ai dám tự ý xông vào Độc Thần Môn tai”

Mấy chục người lập tức lao từ bên trong ra, thấy Mục Vỹ và Thạch Thiên Phong, họ tỏ rõ vẻ khó chịu.

“Ta là minh chủ của Đao Minh, đây là tôn chủ của Vỹ Môn, mau gọi môn chủ Độc Ngọc Tử của các ngươi ra đây”.

Thạch Thiên Phong mượn oai của Mục Vỹ quát lớn. “Hơ Thạch Thiên Phong, ngươi đầu quân cho Vỹ Môn rồi đấy à! Vỹ Môn sắp sụp đổ rồi, không phải ngươi giả vờ đi theo họ để hòng nuốt trọn Vỹ Môn đấy

chứ!”

Một giọng nói u ám vang từ phía sau đám người lên, Độc Ngọc Tử mặc y phục màu đen chầm chậm bước ra.

Mặt Độc Ngọc Tử trông tái nhợt, vóc dáng cân đối, quanh đôi mắt có màu xanh.

Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn thấy người này, thầm thấy hào hứng.

Mục Vỹ tiến lên trước một bước rồi nói: “Một tháng trước, chắc ngươi đã luyện chế Bách Diện Độc Tâm Thủ, nhưng đáng tiếc đã thất bại, mà bản thân còn trúng độc. Ngươi định lấy độc trị độc nên đã uống Lạc Cốt Tán, tiếc rằng chất độc. còn phát tác mạnh hơn, ngươi lại uống Hắc Thù Tâm Độc, Bách Bộ Xuyên Tâm và Vạn Tâm Phù Thủ Độc, nhưng độc tố lúc tăng lúc giảm. Chắc ngươi còn sống được khoảng một tháng nữa, nếu không muốn chết thì tới Vỹ Môn tìm ta, nhất định ngươi sẽ không hối hận đâu!”

Dứt lời, Mục Vỹ quay người bỏ đi.

“Ớ... Chúng ta về luôn ạ?”, Thạch Thiên Phong ngẩn ra rồi nói với Độc Ngọc Tử: “Lão độc vật, đi theo tôn chủ chắc chắn ngươi sẽ không hối hận đâu!”

Nói xong, gã cũng quay người đi luôn. Độc Ngọc Tử đứng nguyên tại chỗ nhìn hai người đó rời đi rồi rơi vào trầm tư. Thạch Thiên Phong tiếp tục dẫn Mục Vỹ tới Âm Dương Phái.


Mục Vỹ vỗ tay rồi thong dong rời đi.

Ngày hôm sau, thành Đông Vân đã hoàn toàn bùng nổ. Một tin tức chấn động đã lan truyền khắp thành.

Đầu tiên là Đao Minh gia nhập Vỹ Môn, tiếp đến là Độc Thần Môn, rồi tới Âm Dương Phái.

Ba thế lực lớn này đều đã gia nhập Vỹ Môn, điều này khiến mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv