“Tử Mộc tiên sinh cứ nói đừng ngại!”, Lâm Khánh Khiếu nghiêm nghị nói.
“Minh chủ của Đao Minh đã chết, còn hai trợ thủ đắc lực mà Vỹ Môn ông cử đi chắc đã đầu quân cho Đao Minh rồi. Bây giờ, mọi trách nhiệm của Vỹ Minh đều đồn hết cho con gái ông và đồ đệ của ta, vì thế ta nghĩ chắc ông biết nếu ông chết thì khả năng cao Vỹ Minh cũng sẽ sụp đổi”
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Ta buộc phải cho ông một chút áp lực, kẻo không chẳng may ông không cầm cự được cũng không sao, nhưng chắc con gái ông và đồ đệ của ta sẽ mắng ta té tát mất!”
“Ha ha... Tử Mộc tiên sinh đúng là người thú vị và thẳng thắn!”
Lâm Khánh Khiếu cười lớn nói: “Ta hiểu rồi! Nếu không bị kẻ khác hãm hại thì lão đây đâu có thảm thế này, không trả được thù này thì ta chết cũng không nhắm mắt!”
“Đã vậy thì bắt đầu luôn thôi!”
Nói rồi, Mục Vỹ ngồi xuống cạnh giường.
“Lâm lão gia, ông cố chịu đựng một chút!”
Nghe thấy vậy, Lâm Khánh Khiếu gật đầu, Mục Vỹ dần đặt tay lên người ông
Các đoá hoả liên màu tím bắt đầu bùng cháy ngọn lửa cùng màu xung quanh người Lâm Khánh Khiếu, ngọn lửa chỉ tập trung quanh người ông ấy chứ không
tản đi đâu.
Tiếng xẹt xẹt vang lên không ngớt, những ngọn lửa ấy bám sát vào người Lâm Khánh Khiếu, chứ không ảnh hưởng chút nào tới chăn gối cả.
Âm thanh như tiếng nướng thịt liên tục vang lên, các ngọn lửa màu tím cứ thế đốt cháy trên người Lâm Khánh Khiếu.
Sắc mặt ông ấy ngày càng tỏ vẻ khó chịu. Nhưng ông ấy vẫn cần răng chịu đựng. Điều này khiến gương mặt Lâm Khánh Khiếu nhăn nhó khó coi.
Nhưng sau đó những tổn thương ứ đọng trong cơ thể của ông ấy đã hoá thành từng lưồng khí đen rồi chầm chậm được loại bỏ ra ngoài.
Quá trình này diễn ra rất chậm. Mục Vỹ không dám lơ đễnh, vì quá tập trung nên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Sau đó, khi có ngọn lửa thâm nhập vào cơ thể, Lâm Khánh Khiếu bắt đầu run
“Cha..” Lâm Tỉnh lo lắng, không nhịn được kéo lấy cánh tay của Mặc Dương. “Đừng lo!”, Mặc Dương khẽ an ủi.
Thời gian cứ thế trôi qua, Lâm Khánh Khiếu càng ngày run mạnh hơn, đôi tay ông ấy bám chặt xuống giường, cố nhịn không kêu la.
Đến Mục Vỹ còn phải khâm phục khả năng chịu đựng của ông ấy. Bởi hắn biết rất rõ khả năng đốt cháy của Tử Liên Yêu Hoả. Hai chữ khủng khiếp cũng không đủ để diễn tả về nó.
Từng giây từng phút trôi qua, ngọn lửa trên đầu ngón tay của Mục Vỹ dần tắt.
“Được rồi, lần đầu tiên kết thúc, khoảng một tháng nữa lệnh tôn sẽ hồi phục”. Mục Vỹ khế thở ra một hơi: “Ban đầu ta cứ tưởng chỉ có năm mươi phần trăm cơ hội thành công thôi, nhưng giờ xem ra thành công hẳn rồi, khả năng chịu đựng
của lệnh tôn thật sự khiến ta khâm phục!”
Mục Vỹ nói lời này hoàn toàn thật lòng, có lẽ qua được cơn bệnh này thì thực. lực của Lâm Khánh Khiếu sẽ tăng thêm một bậc.
Lúc này trời đã sáng bảnh, có tiếng huyên náo vang lên bên ngoài Vỹ Môn. Mục Vỹ căn dặn Lâm Khánh Khiếu nghỉ ngơi rồi đi thẳng ra ngoài. “Chuyện gì vậy?”, Mặc Dương đi ra ngoài rồi không nhịn được quát.
“Môn chủ, người của Đao Minh đến rồi ạ. Họ cứ hùng hùng hổ hổ, có vẻ tới kiếm chuyện đấy ạ!”
“Sao cơ?” Nghe thấy vậy, Mặc Dương cau mày rồi đi ra ngoài cổng.
Đội quân hàng nghìn người của Đao Minh đang đứng tập trung bên ngoài Vỹ Môn, ai nấy đều cầm đao kiếm với vẻ hung hăng.
Thạch Thiên Phong, Thạch lão tam và Thạch lão nhị đứng đầu, thấy Mặc Dương đi ra, bọn họ lập tức biến sắc mặt.
“Tham kiến môn chủ!”
Thạch Thiên Phong quỳ ngay xuống, chắp tay lạy.
Mọi người xung quanh biến sắc mặt nhìn Mặc Dương rồi cũng quỳ hết xuống. Mặc Dương đờ người ra, mấy trăm người của Vỹ Môn cũng vậy.
“Đờ ra đấy làm gì, không mau bảo mọi người đứng dậy đi!”, một giọng nói hờ hững vang lên bên tai Mặc Dương.
“Mọi người... đứng dậy đi!”
Mặc Dương ngẩn ra rồi giơ tay lên nói.
“Tạ môn chủ!”
Thạch Thiên Phong, Thạch lão nhị và Thạch lão tam lập tức đứng dậy.
Thạch Thiên Phong nhìn Mục Vỹ rồi chạy nhanh tới, chắp tay nói: “Tôn chủ, ba huynh đệ chúng ta nguyện ý đi theo tôn chủ, hơn nữa để bày tỏ thành ý, chúng ta đã bắt Lâm Khánh Vực và Lâm Khánh Thăng để làm quà gặp mặt ạ!”
Nói rồi, có người ở phía sau gã đã dẫn hai người kia lên.
“Tôn chủ ạ!”, Thạch Thiên Phong cười nói: “Người là sư phụ của môn chủ nên chúng ta gọi người là tôn chủ quá hợp lý rồi”.
“Cách gọi này ta thích!”, Mục Vỹ cười lớn nói: “Nếu ngươi đã đầu quân cho Vỹ Minh ta thì đương nhiên ta không thể bạc đãi ngươi, Mặc Dương, thưởng chút gì đó cho bọn họ đi!”
“Vâng!”
Một đống linh thạch và linh khí xuất hiện.