Vù..
Song khi Mục Vỹ bước lên trên tầng, phía sau chợt vang lên tiếng xé gió, một bóng người lập tức bổ nhào về phía hắn. _
“Nghe nói Tử Mộc tiên sinh thần thông quảng đại, Trần Vũ ta xin thỉnh giáo
Trần Vũ lạnh mặt, cầm thanh đoản kiếm lia qua cổ Mục Vỹ.
“Này cô gái! Không nói không rằng đã rút kiếm ra rồi. Ta đến cứu người, chứ không định giết ai cả!”, Mục Vỹ cười khổ một tiếng, xoay tay ra sau điểm một cái.
Rắc... Hắn vừa hay chạm vào thân kiếm, chỉ thấy tiếng răng rắc vang lên, ngón tay của Mục Vỹ không sao, nhưng thanh đoản kiếm kia đã vỡ tan, một luồng khí tức
màu tím chui vào trong cánh tay Trần Vũ.
“Haizz... Cô hà tất phải làm vậy! Lần này, ta lại phải cứu thêm một người nữa rồi!”, thấy Trần Vũ tái mặt, Mục Vỹ hừ một tiếng rồi lắc đầu nói.
“Bây giờ cô có thể dẫn ta đi gặp Lãnh Nguyệt tiên sinh - đường chủ của các người được chưa?”
“Đi theo tai” Trân Vũ đề phòng nhìn Mục Vỹ rồi hừ lạnh nói.
“Sao ngươi biết Lãnh Nguyệt là đường chủ?”, trên đường đi, Trần Vũ cất giọng hỏi.
“Ta có biết đâu, cô nói ta mới biết đấy chứ”. “Ngươi...”
“Thôi nào đại mỹ nữ, cô còn dông dài nữa thì người trong lòng cô sẽ bị lửa đốt cháy thành than đấy!", Mục Vỹ lại cười nói.
“Sao ngươi biết huynh ấy là...” “Lúc trước không biết, giờ thì biết rồi!”
Các khối băng lớn đang toả ra hơi lạnh trong một căn mật thất của Địa Sát Đường.
Nhưng những khối băng này vừa tan, cả căn phòng đã nóng hầm hập như phòng xông hơi.
€ó một người đang nằm trên chiếc giường ở trong mật thất, toàn thân người đó co quấp lại.
Nhìn kỹ mới thấy cơ thể người đó được phủ kín đường vân màu tím, những đường vân này như những đoá sen nở rộ đang trói chặt người đó trên giường.
Lúc này, hơi thở của người đó yếu ớt như nhành cây khô, không còn chút sức sống.
Ngay sau đó, trong phòng vang lên một tiếng gào thét đau đớn.
Âm một tiếng, cánh cửa của mật thất bị mở ra, Trần Vũ chạy nhanh tới bên giường.
“Đừng vào đây!”
“Lãnh Nguyệt"
“Đừng vào đây, không thì muội cũng sẽ bị nhiễm đấy. Ngọn lửa này không thể dập được, nó như con mọt ăn vào trong xương tuỷ, không thể giải trừ...”
Gương mặt tuấn tú nằm trên giường có vẻ hung tợn, từng giọt mồ hôi không ngừng rơi.
“Đương nhiên rồi, nếu thiên hoả dễ bị diệt trừ như vậy thì còn gọi gì là thiên hoả nữa?”
Một giọng nói chợt vang lên làm Lãnh Nguyệt giật mình. “Ai?” “Ta, Tử Mộc tiên sinh đây!”
Nghe thấy giọng nói này, Lãnh Nguyệt ngồi bật dậy, đôi mắt toát ra vẻ quỷ dị màu tím nhìn về phía Tử Mộc.
“Quả nhiên là ngươi, ha ha... ta giết ngươi không thành, ngược lại còn bị ngươi truy sát, xem ra ngày tàn của Địa Sát Đường đến rồi!
“Ngày tàn ư? Được thôi, thế ngươi chuyển chức vị đường chủ của Địa Sát Đường cho ta đi, để ta giúp ngươi quản lý", Mục Vỹ cười nói.
“Không phải ngươi nói đến cứu người sao?”
'Trông thấy dáng vẻ khổ sở của Lãnh Nguyệt, Trần Vũ quát.
“Cứu người thì được, nhưng ta chưa nói điều kiện mà!”, Mục Vỹ tìm một khối băng rồi ngồi xuống, sau đó hít vào một hơi lạnh.
Ngay sau đó, hơi nóng trong mật thất đã giảm xuống, ngọn lửa dần tản ra như đã tập trung hết vào trong người hắn.
Lãnh Nguyệt ở trên giường cũng không còn rên rỉ đau đớn nữa, mồ hôi trên mặt y cũng dần biết mất.
“Điều kiện gì?” “Đơn giản thôi, ta muốn Địa Sát Đường là của...” “Ngươi mơ đi!”
Nhưng Mục Vỹ còn chưa nói hết câu, Lãnh Nguyệt đã tỏ vẻ dữ tợn nói: “Dù có chết, ta cũng không giao Địa Sát Đường cho ngươi”.
“Sao ngươi cứ sồn sồn lên thế? Đã thoả thuận xong đâu?” Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Ta muốn Địa Sát Đường là thế lực dưới trướng ta
trong một năm. Trong thời gian này, mỗi tháng ta sẽ đưa đan dược giải độc cho các ngươi một lần. Sau một năm, ta sẽ giải hết độc tố trong người các ngươi”.
“Nhưng trong khoảng thời gian này, Địa Sát Đường phải hoàn toàn phục tùng †a, ta bảo sao, các ngươi phải làm vậy!”
Các ngươi!
Lãnh Nguyệt chú ý đến câu chữ của Mục Vỹ, sau đó quả quyết nhìn sang Trần Vũ.
“Vũ Nhi, muội...”
“Thôi, đừng uỷ mị nữa! Cô ta cũng trúng độc rồi, hơn nữa ta nói cho ngươi biết đây là Tử Liên Yêu Hoả - độc của thiên hoả, đến thầy luyện đan đỉnh cấp của Thiên Vận Đại Lục cũng không thể chữa khỏi cho các ngươi được, chỉ có ta thôi, hiểu không?”
Nghe thấy vậy, toàn thân Lãnh Nguyệt run rẩy.
Y hận!
Cha y Lãnh Vô Song cả đời gây dựng Địa Sát Đường thành một thế lực lớn mạnh không thể coi thường ở đế quốc Nam Vân.
Lẽ nào bây giờ, nơi này lại bị huỷ trong tay y?
“Ta chỉ cần một năm thôi, sau đó các ngươi muốn làm gì thì làm, ta không quản lý nữa, Địa Sát Đường vẫn là của các ngươi!”
“Sao chúng ta tin ngươi được?”, Trần Vũ cau mày nói.
“Vi các ngươi không còn sự lựa chọn nào khác nữa.