“Ha ha... Chuyện này ta phải đa tạ đường chủ Lục Thâm. Năm ngày nữa, 'Thông Thần Các không làm được như giao hẹn thì kiểu gì cũng toi đời”.
Mộ Bạch cười lớn nói: “Bọn họ đúng là kiêu ngạo, tưởng địa khí hạ phẩm là rau ngoài chợ sao? Đến Thánh Đan Tông ta còn chưa có nổi mười thầy luyện địa khí, thử hỏi ở cả Thiên Vận Đại Lục có mấy ngươi? Ta thấy bọn họ mê tiền đến mụ mị đầu óc rồi”.
“Nhưng chuyện này kể ra cũng lạ, lẽ ra Tê Minh định từ chối rồi, nhưng người mặc áo choàng tím đứng cạnh cậu ta lại đồng ý thay”.
“Tử Mộc?” Nghe thấy tin về Tử Mộc, Mộ Bạch thấy hơi bất an. Tử Mộc này đột nhiên xuất hiện, thủ đoạn của hắn rất kỳ dị, hơn nữa làm gì
cũng phách lối. Lần trước vì tên này mà Thánh Đan Các đã tổn thất hơn bảy mươi triệu linh thạch trung phẩm.
“Không biết phía bên Địa Sát Đường xử lý chuyện kia đến đâu rồi...
Các chủ của Thông Thần Các là Vương Tâm Nhã vẫn bình an vô sự, như vậy chứng tỏ ám sát đã thất bại, lẽ nào có cường giả cảnh giới Thông Thần bảo vệ Thông Thần Các sao?
Tiến Lục Thâm về xong, Mộ Bạch nhíu mày.
Ông ta không phải kiểu người hành xử gấp gáp, nhưng khảo hạch năm nay của đế quốc Nam Vân đã tới gần, cho nên ông ta phải xúc tiến nhanh công việc.
Thông Thần Các không được lớn mạnh thêm nữa.
Mọi ngóc ngách của đế quốc Nam Vân đều đang bàn tán về chuyện của 'Thông Thần Các, nhưng tại Thông Thần Các bây giờ lại im ăng như chẳng có chuyện gì.
Một ngày nọ, ai đó đã biến mất ở Thông Thần Các như một bóng ma.
Địa Sát Đường tại thành Nam Vân.
Bề ngoài Địa Sát Đường kinh doanh một loạt các ngành dịch vụ đen như sòng bạc, kỹ viện và tửu lâu, nhưng các thế lực ở thành Nam Vân đều biết rõ việc kinh doanh chính ở nơi này là ám sát.
Số võ giả chết dưới tay của Địa Sát Đường mỗi năm không dưới hàng chục nghìn người, sự khủng khiếp của tổ chức sát thủ này nằm ở mạng lưới quan hệ và thông tin rộng lớn cung cấp cho họ rất nhiều tin tức bí mật.
Một bóng người màu tím đang đứng trước Địa Sát Đường.
“Ta muốn gặp đường chủ của các ngươi!”
Mục Vỹ đi đến trước cửa Địa Sát Đường rồi nói.
“Cút, đường chủ của ta là ai mà ngươi muốn gặp là gặp hả?”
Một hộ vệ đứng trước cửa khinh thường nói.
Dù Địa Sát Đường không có địa vị bằng bốn gia tộc lớn, Thánh Đan Các và Lục Ảnh Huyết Tông ở đế quốc Nam Vân, nhưng vẫn là thế lực có số có má.
Nên đương nhiên không phải ai cũng được gặp đường chủ.
“Đường chủ của các ngươi đang bệnh nặng, nếu không được chữa trị ngay thì sẽ chết, vì thế ta phải gặp hắn”.
“Khốn kiếp! Ăn nói vớ vẩn, ngươi còn không đi thì đừng trách ông đây”.
Thấy người hộ vệ tỏ vẻ dữ tợn, Mục Vỹ cười khổ một tiếng rồi lách mình biến mất tại chỗ, ngay sau đó đã xuất hiện trong đại điện.
“Lãnh Nguyệt tiên sinh, ra đây gặp ta đi! Giữa trưa hôm nào cũng bị lửa thiêu đốt, khó chịu lắm đúng không?”
Mục Vỹ đứng đó, mắng: “Ngày đầu tiên, chân tay ngươi sẽ nóng rực vào giữa trưa; ngày thứ hai là nội tạng, ngày tiếp theo là tim gan. Hôm nay là ngày thứ ba rồi, có phải Lãnh Nguyệt tiên sinh đã không xuống giường được nữa rồi không?”
Vù vù...
Nhưng Mục Vỹ vừa nói dứt câu, đã có gần một trăm người đồng loạt xông ra, vây kín cả đại điện.
“Xem ra không hoan nghênh ta rồi!”
Nhìn thấy những người này, Mục Vỹ thong thả bước lên trước, từng đoá hoả liên màu tím bắt đầu nở rộ trên chiếc áo choàng màu tím.
Sức nóng khủng khiếp khiến những người áp sát hắn chỉ thấy toàn thân nóng rực nên buộc phải lùi lại.
“Tránh rat”
Đúng lúc này, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trước đại điện, cô ta nhìn vào. đám đông rồi quát.
Cô gái đó mặc chiếc váy dài màu xanh, bầu ngực cao ngất, tóc dài như thác, khí chất lạnh lùng.
Với một người đã gặp nhiều mỹ nữ như Mục Vỹ mà nói thì cô ta được chín điểm.
“Phó đường chủ, nhưng..."
“Ta bảo các ngươi tránh ra, không nghe thấy sao?”, Trần Vũ cay mày, lạnh giọng nói.
“Vâng!”
Trần Vũ cất bước, đi từ trên lầu xuống.
“Không biết Tử Mộc tiên sinh đến Địa Sát Đường của ta có việc gì?”
“Ta đến cứu người!”
Nghe thấy thế, Trần Vũ càng nhíu chặt mày hơn.
“Cô là phó đường chủ đúng không? Mấy ngày qua, Lãnh Nguyệt tiên sinh không khoẻ trong người, nếu tiếp tục không chữa trị thì chắc sẽ tự bốc cháy đấy!”, Mục Vỹ mỉm cười, đôi mắt màu tím toả ra khí chất quỷ dị.
“Mời Tử Mộc tiên sinh đi theo ta”.
Trần Vũ không làm ra vẻ mà nói thẳng rồi quay người bước đi.
“Tất cả các ngươi hãy chờ ở bên ngoài, nếu lại có ai dám cả gan vào đây thì cứ giết!”
“Vâng!”
Giọng nói trong sáng ấy vang lên, đám hộ vệ kia lập tức tản ra rồi biến mất khỏi đại điện.
Bấy giờ, Trần Vũ mới quay sang nhìn Mục Vỹ.
“Không ngờ Thông Thần Các lại lôi kéo được một cao thủ như Tử Mộc tiên sinh đây, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Tử Mộc tiên sinh, mời!”
Mục Vỹ nhìn Trần Vũ rồi lại mỉm cười, đi lên lầu.