"Hình như mũi tên này... có độc!"
Mặt Vương Tâm Nhã đỏ lên, người hơi run rẩy.
Lúc này cô ta đang ở trong bồn nước với độc một chiếc khăn tắm. Có điều chiếc khăn tắm ấy khó lòng che đi được đôi gò bồng đào to lớn của cô ta.
Ba năm trôi qua, Vương Tâm Nhã đã trở thành một thiếu nữ, đúng chuẩn một mỹ nhân.
Mục Vỹ đỏ mặt ho sù sụ. “Vậy giờ cô có thể đứng lên được không?” Khuôn mặt Vương Tâm Nhã đỏ như gấc, cô ta cố gắng thử đứng dậy.
Ngặt nỗi bồn nước trơn trượt làm cho cô ta bất cẩn ngã nhào vào lòng Mục Vỹ.
Chiếc khăn tắm đáng thương rơi xuống ngay lúc này, Vương Tâm Nhã tỳ cả người lên Mục Vỹ, đôi thỏ ngọc cũng ép chặt vào ngực hắn
"Phù..."
Mục Vỹ hít một hơi thật sâu, dứt khoát bế Vương Tâm Nhã lên rồi vừa nhắm mắt vừa lại gần giường.
Cô ta trông hơi mơ màng như đang thất thần.
Mục Vỹ đặt Vương Tâm Nhã lên giường rồi đắp chăn lên,còn một nửa phần ngực của cô ta lộ ra ngoài.
Vết thương nằm ngay giữa đôi thỏ ngọc, máu chảy ra đen sì. “Sát thủ ngày nay không thể học thêm gì ngoài độc à?” Mục Vỹ ngán ngẩm nhìn vết thương, sau đó cúi đầu đưa miệng xuống.
Độc tố đang lan rộng, luyện đan thì không kịp nữa. Nhưng Mục Vỹ có Tử Liên Yêu Hỏa trong người nên có thể luyện hóa bách độc.
Vì thế, hắn chọn hút hết độc tố vào trong người rồi dùng Tử Liên Yêu Hỏa luyện hóa nó.
Chẳng qua là hành động này thực sự quá kỳ lạ và ám muội. Đầu Mục Vỹ vùi vào ngực Vương Tâm Nhã, thậm chí hắn còn có cảm giác phải kề sát khuôn mặt vào vào hai bầu ngực mới có thể chạm đến vết thương.
Cái khe này nguy hiểm quá!
Mục Vỹ thầm than, nuốt máu đen trong miệng xuống rồi lấy viên đan dược màu đen lấy được từ trong Lôi Âm Cốc ra đút cho Vương Tâm Nhã ăn.
Sau khi làm xong hết mọi chuyện, Mục Vỹ nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống bên giường, nhắm mắt rồi bắt đầu vận chuyển Tử Liên Yêu Hỏa.
Trong lúc mơ hồ, Vương Tâm Nhã thấy ngực ngột ngạt hơi khó thở.
Dường như khung cảnh Mục Vỹ trừ độc cho cô ta ba năm trước lại hiện về trước mắt.
"Mục Vỹ... trò muốn... là người của thầy!"
Vương Tâm Nhã mê man nói lớn: "Thầy đã thấy người trò rồi, phải chịu trách nhiệm với trò, trò chỉ muốn ở bên... ở bên thầy thôi!"
Vương Tâm Nhã hoảng hốt mở mắt ra, phát hiện mọi thứ chỉ là mơ. Nhưng cảnh trong mơ lại chân thực quá đỗi.
Vương Tâm Nhã ngồi dậy, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng kia.
Sao mà tấm lưng này quen thuộc đến thế.
"Mục VỹI"
Vương Tâm Nhã nhào đến ôm hắn ngay lập tức. Đây chính là Mục Vỹ, không thể sai được!
Vương Tâm Nhã không màng đến việc mình còn khỏa thân mà ôm cứng Mục Vỹ từ phía sau, đôi gò bồng đào căng tròn chạm vào lưng hắn.
“Các chủ đại nhân, người nhận lầm rồi”.
Cảm nhận được hai điểm nhòn nhọn sau lưng, tuy không nỡ nhưng Mục Vỹ vẫn làm ra vẻ thoải mái mà cười hỏi.
Giọng nói nói xa lạ này làm Vương Tâm Nhã đờ người.
Vương Tâm Nhã khẽ la lên, tức giận quát: “Tử Mộc, ai cho phép ngươi vào phòng ta! Cút ra ngoài nhanh!”
Mục Vỹ sờ mũi, bình tĩnh đi ra khỏi phòng.
Khi đã ra ngoài, hắn lại sờ mũi lần nữa.Hắn cảm nhận mùi thơm còn vương vấn bên má, thì thầm: “Hóa ra là hương cỏ Bách Tâm, thơm quát"
Trận ám sát đêm qua không gây ảnh hưởng hay tác động gì đến Thông Thần Các, họ vẫn mở cửa buôn bán như thường.
Có điều mới sáng sớm mà mọi người đã cảm giác được ánh mắt các chủ Vương Tâm Nhã nhìn Tử Mộc tràn đầy u oán và giận dữ.
"Thầy Mục, đêm qua có chuyện gì thế ạ? Có phải thầy không nhịn được nên..." "Cút!"
Mục Vỹ thấy Cảnh Tân Vũ xụ mặt thì cười mắng: "Lo làm việc của trò đi, ta còn đang bận luyện chế đan dược và thần binh đây".
"Vâng vâng vâng!”
Cảnh Tân Vũ cười xấu xa xoay người đi, ngặt nỗi cậu ấy lại xì xâm với Hoàng Vô Cực và Hiên Viên Giá. Ba người cứ nhìn Mục Vỹ và Vương Tâm Nhã bằng ánh mắt ám muội.
Râm!
Bầu không khí bình lặng chưa kéo dài được bao lâu thì cánh cổng bật ra, một đội ngũ xếp hàng ngay ngắn xông vào.
"Lục Ảnh Huyết Tông!"
Mục Vỹ nhíu mày nhìn đội ngũ kia.
Xem ra đòn sát thủ thứ hai của Thánh Đan Các là đây rồi. "Đường chủ Lục Thâm, đã lâu không gặp!"
Nhưng đã làm ăn thì Thông Thần Các phải đón mọi vị khách thôi.
Tê Minh nhìn Lục Thâm, dù rất muốn vung kiếm chém người này một phát nhưng vẫn phải tươi cười.
"Đại sư Tề, lâu ngày quá nhỉ!"
Lục Thâm cười sang sảng, đi thẳng vào trong Thông Thần Các.
"Lần này ta tới đây là cần luyện chế một thanh thần binh, Thông Thần Các mở cửa làm ăn tất nhiên sẽ nhận đủ loại đơn hàng rồi nhỉ!"
"Chẳng hay đường chủ Lục Thâm muốn luyện chế thần binh gì?"
"Một đại đao là địa khí hạ phẩm, phải vừa có sát khí vừa có vẻ bạo ngược, không biết quý các ra giá bao nhiêu?”
Địa khí hạ phẩm! Tê Minh nghe vậy thì kinh ngạc.
Chưa có ai trong đế quốc Nam Vân đủ khả năng luyện chế ra địa khí hạ phẩm, rõ ràng Lục Thâm muốn làm khó Thông Thần Các mới đến đây nói vậy.
Trong cả đất Nam Vân này, chỉ có Thánh Đan Các mới có thể chế tác ra địa khí hạ phẩm.
Không những thế, Thánh Đan Các còn phải báo cáo về cho Thánh Đan Tông và chờ một thời gian.
Lục Thâm này đến gây hấn chắc rồi!