"Quả nhiên đến rồi!"
Mục Vỹ nheo mắt nghe những âm thanh kia. Cái gì đến rồi cũng đến.
Sáng nay Thánh Đan Các bị chơi một vố ở Thông Thần Các, chuyện này sẽ nhanh chóng được lan truyền khắp nơi trong thành Nam Vân.
Dĩ nhiên Thánh Đan Các sẽ bày trò gì đó chứ không chịu ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.
Không công khai được thì bí mật làm! Ám sát!
Nếu Mục Vỹ là các chủ Thánh Đan Các, kẻ đầu tiên hắn muốn ám sát chắc chắn sẽ là các chủ Thông Thần Các đương nhiệm - Vương Tâm Nhã!
Mục Vỹ biết Vương Tâm Nhã đóng vai trò như bộ não của Thông Thần Các, cực kỳ quan trọng.
"Đến rồi thì xuất hiện đi!"
Mục Vỹ tủm tỉm nhìn phần đỉnh Thông Thần Các chìm trong bóng tối. Nhưng hắn đã nói xong mà vẫn không có ai ló mặt ra.
"Tưởng ta đang nói điêu với các ngươi chứ gì?"
Xet...
Sau tiếng kêu cắt gió, một ngọn lửa màu tím rực cháy trên đầu ngón tay Mục
Rầm... Một bóng dáng rơi cái ầm xuống đất. "Giết hắn!"
Dường như biết mình bị lộ, mười mấy người ẩn trong bóng tối đồng loạt lao ra.
"Tới đi!"
Mục Vỹ đang muốn luyện tay xem thế nào, mười mấy người này phần lớn đều có cảnh giới Linh Huyệt tâng thứ bảy hoặc tầng thứ tám, yếu thật sự.
Nhưng ba kẻ đi đầu lại ở cảnh giới bán bộ Thông Thần. "Phá Hư Chỉ, nhất chỉ bình sơn nhạc!”
Mục Vỹ quát lớn rồi chỉ ngón.
Đùng đùng đùng...
Chân nguyên được nén thành một điểm nơi đầu ngón tay rồi nổ tung trong giây lát.
Phụt, phụt...
Trong mười mấy người đối diện hẳn, chỉ có ba tên sát thủ bán bộ Thông Thần chống lại được đòn đó, dù vậy chúng cũng lảo đảo đứng không vững.
"Rút lui!"
Thấy tình hình không ổn, ba tên võ giả bán bộ Thông Thần lập tức lui quân.
"Muốn chạy hả? Đến rồi thì chạy làm gì!"
Thấy ba người muốn bỏ chạy, Mục Vỹ tung một cú đấm ra. Ba ngọn lửa chia ra tấn công theo ba hướng.
Võ giả bán bộ Thông Thần chỉ là món khai vị với Mục Vỹ lúc này.
"Á.
Một tiếng thét đột nhiên truyền đến từ dưới chân. Mục Vỹ biến sắc. "Chia binh hai đường à?"
Mục Vỹ đạp chân một cái, nóc phòng ầm ầm nứt ra rồi hắn rơi xuống gian phòng bên dưới.
Đây là một gian phòng được trang trí khéo léo của nữ, lấy màu hồng làm gam màu chủ đạo.
Giữa phòng đặt một bồn nước tắm, trong bồn nước tắm là một người với cơ thể nở nang đang co mình lại, dải lụa trắng trước người chỉ có thể che đậy một phần nhỏ khung cảnh gợi cảm khiến người ta nhìn mà mà máu nóng phun trào.
Một kẻ mặc y phục trắng đang đứng trước bồn tắm.
Người này mặc bộ trang phục bó sát người màu trắng, không đeo lụa che mặt, khí chất xuất trần.
Trên ngực áo của y thêu một vầng trăng khuyết màu bạc.
“Lãnh Nguyệt!”
Mục Vỹ sửng sốt khi thấy khi mặt trăng khuyết màu bạc trên ngực y.
Người tên Lãnh Nguyệt này khá nổi tiếng tại đế quốc Nam Vân, là sát thủ nhưng tác phong làm việc của y hoàn toàn khác so với những sát thủ bình thường.
Là một người kỳ lạ.
Nhưng lần nào giết người y cũng thành công, chưa một lần thất bại.
Điều đó tạo nên tên tuổi của y tại đế quốc nam Vân.
Thấy ngực Vương Tâm Ngã chảy máu, Mục Vỹ lên tiếng: "Cô không sao chứ?"
“Mặc kệ ta, ta vẫn chịu được!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Tâm Nhã nhợt nhạt, cô ta hừ lạnh rồi cau mày nhìn Lãnh Nguyệt dưới đất.
“Tốt lắm!” Mục Vỹ cười đáp: "Chơi giương Đông kích Tây à, suýt thì bị lừa rồi!”
“Nhưng ngươi có bị lừa đâu!”
“Đó là do chúng không mạnh bằng ta”.
Lãnh Nguyệt mỉm cười, nói bằng chất giọng trong trẻo: "Sai rồi, do chúng ngul”
Vừa dứt câu, mười ngón tay của Lãnh Nguyệt động đậy. Một cái lưới lớn bỗng xuất hiện dưới chân Mục Vỹ rồi trói hắn lại.
“Dù đối thủ có mạnh đến đâu cũng có nhược điểm, nắm được nhược điểm rồi thì không khó để giết chết kẻ đớ', thấy Mục Vỹ bị trói, Lãnh Nguyệt cười khẩy: "Chiếc lưới này được bện từ Băng Tàm Tỉ nghìn năm, ngươi không phá được nó đâu”.
“Thật không?”
Mục Vỹ cười thoải mái, lật tay. Một đóa hỏa liên nở rộ.
Xet xẹt...
Hỏa liên kia bắt đầu rực cháy phát ra những tiếng lách tách, lưới Băng Tỉ hóa thành tro.
“Người tìm ra nhược điểm của ta rồi?”
Không ngờ Mục Vỹ có thể làm rách lưới Băng Tỉ của mình dễ như trở bàn tay, nét mặt Lãnh Nguyệt thay đổi. Y lách người biến mất.
“ƠØ? Chạy rồi à!”
Mục Vỹ ngạc nhiên khi thấy Lãnh Nguyệt bỏ chạy dứt khoát như thế. Nhưng với danh tiếng của y, chắc chắn y sẽ còn trở lại.
“Cô không sao chứ?”
Mục Vỹ quan tâm hỏi Vương Tâm Nhã.
Nữ tử này kiên trì cống hiến cho Thông Thần Các những ba năm, chính xác hơn là cống hiến cho hắn. Quả là chẳng dễ dàng.
Nhưng hắn đang giữ một lời hứa hẹn với Tân Mộng Dao, hắn không muốn trói buộc thêm gì khác.
Về Tiêu Doãn Nhi thì hắn chỉ muốn cứu sống cô ta mà thôi, liên hôn giữa nhà họ Mục và nhà họ Tiêu cũng đã hóa thành mây khói trong cuộc giao chiến ba năm trước rồi.