Mục Thần

Chương 357: Rơi xuống cốc



Mục Vỹ mơ màng nghe thấy sấm sét thét gào ở phía trước, dường như trong Lôi Âm Cốc có một con hỏa long đang ngửa mặt lên trời gào rống.

Phong thái ấy là bễ nghễ chúng sinh, là nghênh ngang không ai sánh bằng. "Đó là... hỏa long!"

Mục Vỹ cười tự giều.

Không ngờ gặp ảo giác đến nông nỗi này, đúng là hết thuốc chữa rồi!

Nhưng tiếng kêu ngỡ ngàng sau lưng làm Mục Vỹ biết được đó là thật chứ không phải ảo giác!

"Trời đất, chỗ đó là Lôi Âm Cốc cơ mà? Sao đột nhiên... đột nhiên xuất hiện hỏa long?”

"Mẹ ơi, đừng nói ta hoa mắt rồi chứ?"

"Chuyện này... Sao Lôi Âm Cốc lại xuất hiện hỏa long vậy, mà hình như con hỏa long đó... là thật?"

Những kẻ xung quanh đều sững sờ khi thấy động tĩnh ở Lôi Âm Cốc. Lần này không ai dám bước tới nữa.

"Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Sao không đuổi theo?"

Lâm Chấn Thiên tiến lên đầu đội ngũ, vừa nhìn phía trước vừa quát tháo. "Ø? Đó là... Lôi Âm Cốc mà, sao lại có ở đó?"

Thấy Lôi Âm Cốc có dị biến, Lâm Chấn Thiên cũng đứng tại chỗ, không dám tiến tới nữa.

Bên kia, Mục Vỹ đã tập tễnh lại gần Lôi Âm Cốc. Từng tia sấm sét nhỏ li tỉ đánh vào người nhưng hắn không mảy may cảm thấy đau đớn.

Ngược lại, chúng còn làm hắn cảm nhận được sự mát lạnh, giữ được tỉnh táo vì kinh mạch được kích thích là đằng khác.

"Sấm sét này..."

Tuy nhiên, khi sấm sét đi vào trong cơ thể, Mục Vỹ lại nhận thấy có gì đó khác thường.

€ó cái gì nóng cháy lẫn trong sấm sét, dường như bản chất của sấm sét đang thay đổi.

"Sao đứng đực mặt ra thế! Giết hắn cho ta!", thấy Mục Vỹ đứng ở bên rìa vùng sấm, Lâm Chấn Thiên chợt quát lớn.


"Nhưng..."

"Nhưng nhị cái gì, lên! Ai lấy được đầu Mục Vỹ, ta thưởng mười nghìn linh thạch trung phẩm!"

Mười nghìn linh thạch trung phẩm! Bọn võ giả tức khắc phấn khởi vì phần thưởng này.

Họ có dành hẳn một năm để kiếm linh thạch đi chăng nữa cũng không đạt nổi con số mười nghìn linh thạch trung phẩm này.

Phần thưởng đó đủ để làm bọn họ điên cuồng.

"Giết!"

Trong lúc nhất thời, hàng trăm võ giả ùn ùn lao tới.

"Nhào lên, nhào lên, mua mạng Mục Vỹ ta mà trả có mười nghìn linh thạch trung phẩm là quá bèo rồi, để các ngươi lấy được thì uổng lắm".

Mục Vỹ lại lùi một bước. Uỳnh...

Ngay sau đó, hắn giơ hai tay ầm ầm ném từng lôi cầu tới, tiếng nổ đinh tai từ trên trời giáng xuống.

Đùng đùng đùng... Mấy võ giả đang xông lên đều bị sét đánh, cháy khét lẹt. "Ai muốn lấy mạng ta cứ lên!"

Mục Vỹ cười thật to rồi tung người nhảy vào trong hang động sâu hun hút của Lôi Âm Cốc.

"Thầy Mục!" "Thầy Mục!”

Đúng lúc các học trò lớp chín nhìn thấy cảnh này, và đây cũng là lần cuối họ thấy Mục Vỹ trước khi vĩnh viễn chia cắt.

"Các ngươi là đồ khốn nạn!"

Các học trò lớp chín đồng loạt xông đến tấn công các võ giả của ba gia tộc như hóa điên.

"Các trò làm gì vậy?” Bỗng một người đứng trước mặt họ.

Đại sư Hồng Trần trong trường bào màu xám lạnh giọng quát: "Các trò là đệ tử của Lôi Phong Viện, không phải võ giả của gia tộc nào, về học viện hết đi!"


"Nhưng thưa viện trưởng..." "Không nhưng nhị gì cả!"

Hồng Trần lớn tiếng: "Đi về hết cho ta, không được can dự vào tranh chấp của năm gia tộc lớn".

Keng...

Giữa lúc đó, tiếng kiếm kêu vang, Trương Tử Hào xuất hiện rồi mỉm cười với mọi người: 'Ai dám bước liều, ta chém chết ngay".

Sự xuất hiện của Trương Tử Hào làm lớp chín im lặng.

Một người trong đội ngũ buồn bã xoay lưng.

"Học viện Thất Hiền không còn là học viện Nam Vân năm đó nữa rồi. Có thể ngoảnh mắt nhìn thầy giáo bỏ mạng, có thể ngoảnh mắt nhìn chúng trò chết đi, có thể lưu lạc đến bước đường làm vật hy sinh cho cuộc chiến giữa các gia tộc".

"Sao trưởng lão lại nói với chúng trò rằng học viện Thất Hiền không được can dự vào tranh chấp của năm gia tộc chứ, nực cười thật, ha ha... Trên đời này còn gì nực cười hơn!"

Người vừa lên tiếng chính là Mặc Dương!

"Hôm nay, Mặc Dương thề tại đây ba năm sau sẽ diệt cả nhà họ Cổ, nhà họ Lâm và hoàng thất để báo thù cho sư phụ!"

Giọng nói lanh lảnh đầy xúc động!

Mặc Dương cầm Thiên Gia Cổ Kiếm mà Mục Vỹ để lại lên, quay người biến mất trong cánh rừng mênh mông.

Trương Tử Hào thấy vậy thì cười cay đắng, lắc đầu nhìn đại sư Hồng Trần đầy bất lực.

Mọi người thấy Mục Vỹ nhảy vào Lôi Âm Cốc cũng biết hắn không thể nào còn sống nữa.

Nhưng Lâm Chấn Thiên vẫn chưa yên tâm, phái một trăm cao thủ cảnh giới Linh Huyệt, mười võ giả cảnh giới Thông Thần bao vây bên ngoài Lôi Âm Cốc hơn một tháng mới rút quân.

Nhà họ Mục đã bị lật đổ dưới sự tấn công của ba gia tộc, trưởng tộc đương nhiệm Mục Thanh Vũ chết, không tìm thấy xác.

Nhà họ Gổ và hoàng thất đã dùng cái giá là mạng sống của trưởng tộc mình để cùng nhà họ Lâm giành thắng lợi trong cuộc chiến đẫm máu này.

Sau khi cuộc chiến kết thúc, toàn bộ đế quốc Nam Vân có sự biến đổi long trời lở đất. Với tư cách là gia tộc mạnh nhất đế quốc Nam Vân, có thể nói nhà họ Mục có căn cơ rất sâu.

Nay trưởng tộc đương nhiệm và thiếu trưởng tộc của họ đã chết, ba gia tộc kia bắt đầu triển khai một cuộc thanh trừng trong phạm vi trên toàn đế quốc.

Ngay cả học viện Thất Hiền cũng lên kế hoạch cải tổ lại. Đế quốc Nam Vân hoàn toàn thay đổi.

Nhưng tất cả những chuyện này chả dính dáng gì đến Mục Vỹ đã chết trong mắt mọi người!

"Mẹ nó, thứ ngu ngục nhà ngươi, xuống lúc nào không xuống mà xuống ngay. lúc ông đây sắp thành công vậy hả! Hải! Trời ơi, ta hận!"

Mục Vỹ "đã chết" đang ngồi trong Lôi Âm Cốc nhìn ảo ảnh trước mặt, tay đỡ đầu, tay đánh gối, câm nín không biết nói gì

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv