Thấy lực linh hồn chém tới, Mục Vỹ đanh mặt, cũng bắn lực linh hồn ra. Vù vù...
Tiếng gió cắt thổi lên giữa không trung, lực linh hồn của hai bên đâm sầm vào nhau.
Uỳnh...
Vụ nổ gây ra tiếng động rung trời ngay sau đó, hai luồng lực linh hồn đồng thời nổ tung, cả bầu trời cũng rung chuyển, không còn tĩnh lặng như vừa rồi.
"Ð? Thực lực lẫn cảnh giới đều tương đương với Thông Thần tầng thứ năm luôn sao? Có cả lực linh hồn nữa chứ, đúng là quái lạ, ta phải nghiên cứu ngươi cho ra lẽ mới được!"
"Nghiên cứu mẹ ông!”
Mục Vỹ lạnh lùng nhìn Lục Khuê, sát khí đăng đằng.
Cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám!
Hắn hoàn toàn không có cửa kháng cự trước cảnh giới bậc này, nhưng muốn hắn chùn bước thì đừng hòng.
"Chạy đi!" Một người dưới đất chợt nhảy lên, đó là Mục Thanh Vũ đang bị thương.
Ông ấy nhìn Mục Vỹ với vẻ mặt đầy kiên quyết, quát: "Con muốn chúng ta đều chết ở đây chắc?"
Vừa dứt lời, Mục Thanh Vũ lại lao ra lần nữa.
"Muốn chạy? Giờ có muốn chạy cũng không được, hôm nay cả hai ngươi đều phải chết!"
Lục Khuê đã quyết tâm giết hai cha con bằng được, ông ta nói với họ một cách trêu tức.
"Đi đi chứ!"
Mục Thanh Vũ cứng rắn quát Mục Vỹ. "Con...
Phụt!
Nhưng Mục Vỹ chưa kịp nói hết câu thì đã hộc máu.
"Chết tiệt!"
Khí thế toàn thân Mục Vỹ phút chốc yếu đi thấy rõ, khuôn mặt nhợt nhạt, hốc. mắt lõm sâu như ma cà rồng.
Mặc dù nguồn sức mạnh có được từ việc điên cuồng hấp thụ ba mươi nghìn viên đan dược đã giúp hắn tiến thẳng đến cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm nhưng lại không thể kéo dài.
Chưa kể, sự đốt cháy giai đoạn này để lại di chứng rất nghiêm trọng!
Giờ phút này, Mục Vỹ chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cơ thể đứng giữa không trung cũng loạng choạng sắp ngã.
"Ơ? Hắn kiệt sức rồi! Xông lên giết hắn maul"
Lâm Chấn Thiên phát hiện ra điều đó đầu tiên, ông ta hét lớn, hai tay cong ngón lại thành vuốt rồi phóng tới chỗ của Mục Vỹ.
Đến nước này, Mục Vỹ đã cùng đường rồi! Phải trốn thôi!
Mục Vỹ thầm hạ quyết tâm rồi nhìn nơi đám thiên linh thú và linh thú tụ tập, lao đầu vào bầy thú.
Lục Khuê có thể phát động làn sóng linh thú nhưng không thể chỉ đạo bọn chúng tấn công ai được.
Lúc này dù trốn ở đâu cũng chết. Chỉ có vào dãy núi Phá Vân mới là cửu tử nhất sinh. Một khi xông qua được làn sóng linh thú, Mục Vỹ hắn sẽ có cơ hội sống sót.
Lão cha nói đúng, chết hết thì hời cho đám súc sinh này quá, phải có một người còn sống, còn sống thì mới có hy vọng!
"Chạy hả? Đuổi theo!" Đến bây giờ Lâm Chấn Thiên mới thấy nhẹ nhõm.
Ban nãy lúc nào ông ta cũng trong tình trạng cảnh giác cao độ, sợ Mục Vỹ sẽ thình lình giết mình.
Cuối cùng cũng không cần phải lo lắng nữa rồi.
Phải làm thịt Mục Vỹ bằng được, nếu không ông ta sẽ chẳng còn thể diện của trưởng tộc nhà họ Lâm nữa.
"Võ giả nhà họ Cổ, đuổi theo Mục Vỹ cho ta!” “Võ giả hoàng thất đâu, bắt hắn lại!" Gần một nửa số võ giả của ba gia tộc cấp tốc truy bắt Mục Vỹ.
Trước mắt nhà họ Mục đã thiệt hại hơn một nửa võ giả, việc giải quyết số còn lại chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cổ Vân Nhàn, Lâm Sa Vũ và Thái Hoàng Dục lập tức dẫn đầu một nhóm lớn xông vào bầy linh thú đuổi bắt Mục Vỹ.
Nhưng bầy linh thú cũng trở nên rối loạn khi đám võ giả ập vào.
Không lâu sau, mấy con linh thú nổi điên tấn công bọn họ.
Phạm vi chém giết ngày càng rộng.
"Lục Khuê, ngươi kêu bọn súc sinh này dừng đi!", Thái Hoàng Dục giận dữ yêu
"Khà khà, được thôi. Dù sao cũng không cần bọn chúng nữa, cho chúng rút lui được rồi!", Lục Khuê cười khà khà. Xích Luyện Giao hai đầu bên dưới phát ra âm thanh kì lạ, bầy linh thú bắt đầu rút lui.
Cơn choáng váng bao trùm Mục Vỹ.
Bước chân hắn cũng lảo đa lảo đảo.
"Khi thật!"
Mục Vỹ chửi một câu rồi nhìn ra sau. Bọn linh thú đang ồ ạt chạy khỏi đây, tiến vào sâu trong dấy núi Phá Vân như chạy trốn.
Tiếng gầm đăng sau lớn dần. "Ở đó, tìm được hắn rồi!"
Chợt có ai quát lên, Mục Vỹ lập tức nhận ra số người tiếp cận mình đang ngày một nhiều hơn.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục chạy trốn, dù mí mắt đã nặng như chì.
Càng chạy, hắn ngạc nhiên phát hiện nhiệt độ càng nóng hơn, hơi nóng hừng hực phả vào mặt.
Một vầng lửa nổi lên ở chân trời.
Trông như phía chân trời đang cháy dữ dội và chiếu sáng cả không gian xung quanh. Nó vẫn nổi bật dù ở dưới bầu trời tăm t:
“Ảo giác à...”
Khi thấy mấy bóng người lùi bước trước ánh lửa, Mục Vỹ dần dần ngộ ra dường như ngọn lửa trước mắt không phải là ảo giác!
"Nơi đó là... Lôi Âm Cốc!"