Trông thấy vậy, Mục Vỹ giậm chân rồi bay vút lên lôi đài. Nhưng đã muộn!
Ẩm...
Một tiếng nổ vang lên, cả sân luyện võ đều rung chuyển, lôi đài cũng nổ tan tành.
“Khốn kiếp!”
Thấy lôi đài nổ tung, nơi thi đấu lanh tanh bành thế này thì còn thi thố cái mẹ gì nữa? Tiêu Khánh Dư không muốn sống nữa sao?
Khói bay mù mịt, Mục Vỹ chui vào bên trong, sau đó một người được hắn bế ra ngoài.
Lúc này, mạch máu trên người Tiêu Khánh Dư đã nổ tung, máu tươi bị lửa đốt cháy thành màu đỏ sậm, mùi máu tanh nồng nặc.
Mục Vỹ không nói không rằng lập tức đưa lực linh hồn vào trong cơ thể Tiêu Khánh Dư.
“Con súc sinh kia, ra đây cho ta!”, Mục Vỹ quát với đầu óc của Tiêu Khánh Dư.
“Không thể trách ta được, là hắn ép ta làm vậy”, kỳ lân Thanh Ngọc Hoả trong đầu Tiêu Khánh Dư đáp.
“Hả? Thế ư?”, Mục Vỹ lạnh giọng mắng: “Đồ súc sinh, ta thừa biết trong đầu ngươi nghĩ gì. Nếu Tiêu Khánh Dư chết thì ngươi sẽ được tự do đúng không? Nhưng ta nói cho ngươi biết nếu trò ấy chết, đời này Mục Vỹ ta sẽ cho ngươi mãi mãi bị hành hạ linh hồn trong lò luyện Thông Tiên, đừng mơ thoát được”.
“Đừng mà...”
Kỳ lân Thanh Ngọc Hoả sợ hãi khi nhớ lại lần bị dày vò trong lò luyện Thông Tiên.
“Không muốn hả? Thế thì ngoan ngoãn ở lại cho ta, bảo đảm Tiêu Khánh Dư không chết. Nếu không nhất định ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết”.
“Vâng vâng!”
Kỳ lân Thanh Ngọc Hoả biết rõ sự đày đoạ của lò luyện Thông Tiên với linh hồn, nó có thể đùa bốn Tiêu Khánh Dư, nhưng gặp Mục Vỹ thì chịu chết.
Mục Vỹ rút lực linh hồn ra khỏi đầu Tiêu Khánh Dư, sau đó lập tức điều động linh dịch trong cơ thể truyền hết vào trong người Tiêu Khánh Dư.
“Thầy Mục...
“Ổn rồi, chỉ hôn mê tạm thời thôi. Giờ đừng động vào trò ấy, để trò ấy tự hồi phục”.
Mục Vỹ biết bây giờ chỉ có thể để kỳ lân Thanh Ngọc Hoả trị thương cho Tiêu Khánh Dư thì hắn mới có thể luyện chế đan dược cho trò ấy uống.
“Dư Nhi...”
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên.
Một người trông đây đặn lao ra từ trong đám người. Niệm Linh Quan!
“Mục Vỹ, Dư Nhi của ta sao rồi? Chỉ là một cuộc thi thôi mà ngươi bắt Dư Nhi của ta liều mạng thế ư?”
Niệm Linh Quan nhìn Mục Vỹ rồi mắng: “Mục Vỹ, ngươi đã từng cứu Dư Nhị, ta rất cảm kích. Nhưng bây giờ, ngươi ép nó ra nông nỗi này, nếu Dư Nhi có mệnh hệ gì, ta sẽ hỏi tội ngươi”.
“Mẹ.."
Tiêu Doãn Nhi ở phía xa đã chứng kiến cạnh tượng này nên vội vàng chạy lại.
“lm miệng! Con còn nói nữa, có tin mẹ sẽ bảo cha con nhốt con lại không?”
Dứt lời, Niệm Linh Quan không nhìn Mục Vỹ nữa, toan đưa Tiêu Khánh Dư đi.
“Bây giờ bà mà động vào Tiêu Khánh Dư là trò ấy sẽ chết ngay!”, Mục Vỹ lạnh giọng nói.
“Ngươi uy hiếp ta?”
“Ta không rảnh! Ta chỉ nói một lần thôi, tin hay không tuỳ bà. Niệm Linh Quan, ta đã bỏ qua cho bà một lần rồi. Nếu không phải nể tình bà là mẫu thân của Tiêu Khánh Dư - học trò của ta thì ta đã cho bà mấy cái bạt tai rồi”.
“Ngươi...”
Nghe thấy vậy, Niệm Linh Quan bùng lửa giận.
Nhưng Tiêu Khánh Dư đang bị như vậy nên bà ta đành nhịn.
“Cuộc thi tiếp tục!”
Mục Vỹ quay lại nhìn các học trò của lớp chín rồi thờ ơ nói.
Ai cũng nghe ra sự giận dữ trong giọng nói của Mục Vỹ, một cơn giận khủng khiếp.
“Trận thứ ba, lớp một cao cấp thắng!”
Trọng tài tuyên bố.
Lớp một cao cấp thắng ư?
Dựa vào đâu chứ?
Nghe thấy thế, lớp chín nổi giận.
Bây giờ, Tiêu Khánh Dư đang bị thương khắp mình mẩy và hôn mê, còn Lục Vân cũng chẳng khá hơn là bao, hơn nữa cũng đã ngất xỉu, vậy dựa vào đâu mà lớp một thắng?
Lửa giận trong Mục Vỹ đã hoàn toàn bùng cháy.
“Cả hai đều đã hôn mê, tại sao lại tuyên bố lớp một thắng?”
“Ta là trọng tài, lẽ nào lời nói không có trọng lượng ư?”
Trưởng lão trọng tài nghiêm mặt nhìn Mục Vỹ rồi mắng.
“Ông là trọng tài, nhưng lời tuyên bố của ông đã đúng chưa? Cả hai cùng ngất xỉu thì phải là hoà chứ?”
“Mục Vỹ, ngươi đừng có mà kiếm chuyện!”
Đúng lúc này, La Phù đứng dậy nhìn Mục Vỹ rồi quát: “Trọng tài đã nói là công bằng rồi, nếu ngươi không phục thì có thể không tham gia cuộc thi nữa”.
Không tham gia nữa? Mẹ kiếp!
“Được, ta không thi nữa, bây giờ ta sẽ rút khỏi cuộc thi luôn!” Mục Vỹ phất ống tay áo rồi mắng: “Lớp chín đi theo ta!”
“Mục Vỹ, ngươi định làm phản à? Ngươi có còn coi quy tắc của học viện ra gì nữa không?”
“Phản cái con khi”
Mục Vỹ quay lại nhìn La Phù rồi nói: “Tham gia một cuộc thi bất công thế này thì có ý nghĩa gì? Lão già kia, ông đây không thi nữa, ông làm gì được ta nào?”
Mục Vỹ đã nổi giận. “Ngươi mắng ta?”
“Ta mắng lão già mù mắt nhà ông đấy thì sao nào? Kết quả có rồi, ông không thấy sao?”
Mục Vỹ không thể nhịn được nữa. Tiêu Khánh Dư không tiếc tính mạng để giành lấy chiến thắng, hắn là thầy giáo nên phải đòi tỉ số hoà cho trận này, hắn không thể Tiêu Khánh Dư tốn công vô ích được.
La Phù này rõ là cùng một giuộc với Ngạn Vân Ngọc, ngay lúc đầu lớp họ chỉ được năm người tham gia thi đấu đã có tính toán rồi.
Điều đó hẳn có thể nhịn, nhưng các học trò của hắn vất vả thi đến vòng này, hắn không thể bỏ phí một trận nào được, bởi hắn đã nhìn thấy sự cố gắng của từng người.
Trận này nhất định phải là hoà!
“Ha ha... Viện phó La đừng tức giận! Nếu vậy thì lớp một cao cấp của ta sẽ tạm lùi một bước, trận này coi như hoà đi”.
Đúng lúc này, Ngạn Vân Ngọc đứng dậy cười lớn nói. Lớp một cao cấp sẽ tạm lùi một bước, trận này coi như hoà?
“Ngạn Vân Ngọc, ngươi còn liêm sỉ nữa không hả?”
Một tiếng quát chợt vang lên.