“Biết rõ không thể làm được nhưng vẫn cố không phải là kiên trì mà là ngu xuẩn, ngu xuẩn đến cực điểm!”
Lục Vân lắc đầu, vung tay lên, một làn sóng vô hình lập tức lao về phía Tiêu Khánh Dư.
Làn sóng ấy không hề có một quỹ đạo nào, nhưng đầu của một con rồng lửa phía trước Tiêu Khánh Dư đã nhanh chóng nổ tung.
Ngọn lửa tản ra khắp lôi đài như pháo hoa nở rộ. Một cảnh tượng đẹp thế này đáng tiếc không có ai thường thức. Bây giờ, mọi người đều đang tập trung theo dõi Lục Vân.
Đó. sức mạnh gì vậy? “Sức gió!” Mục Vỹ có vẻ ngạc nhiên nói.
Sức gió, nói một cách chính xác thì đây không phải là sức mạnh của võ giả, mà là võ giả dựa vào sự gắn kết chặt chẽ với tự nhiên để lĩnh ngộ ý cảnh của gió.
Ý cảnh này tương tự như kiếm ý, nó có uy lực mạnh mẽ, giết người một cách vô hình.
Ví dụ như một chiếc lá bay trong không khí, khi có cơn gió tiếp sức, nó hoàn toàn có thể biến thành một ám khí giết người, xuyên thủng bụng.
“Phen này, Tiêu Khánh Dư nguy hiểm rồi!”, khi thấy sức gió của Lục Vân bùng
nổ, Mục Vỹ biết trận này Tiêu Khánh Dư chắc chắn sẽ thua.
“Được đấy nhỉ?”, Tiêu Khánh Dư bực tức nói: “Có giỏi thì ngươi làm nổ tung hết rồng lửa của ta đi!”
Đoàng...
Ngay sau đó, có liên tiếp mười hai con rồng lửa xuất hiện vây quanh người Tiêu Khánh Dư.
Giết!
Tiêu Khánh Dư lách người rồi lao lên.
“Đồ ngu xuẩn!”
Thấy Tiêu Khánh Dư xông lên, Lục Vân tỏ vẻ khinh bỉ.
Tiêu Khánh Dư quá yếu, cảnh giới thì thấp, nếu không có thanh hoả của kỳ lân Thanh Ngọc Hoả thì hắn đã chết không có chỗ chôn rồi.
Lục Vân tung một chưởng ra, tiếng ầm ầm vang lên, mấy con rồng lửa trước người Tiêu Khánh Dư lại nổ tung.
Nhưng Tiêu Khánh Dư vẫn thấy chết không sờn, tiếp tục xông lên. Cùng lúc đó, bên cạnh người cậu ấy chợt xuất hiện mấy quả cầu lửa.
Cả thảy bảy quả cầu lửa này bắt đầu xoay quanh thành hình tròn, rồi trực tiếp bắn ra.
“Cút!”
Thấy bảy quả cầu lửa ấy bay tới, Lục Vân bình thản điểm một ngón tay, bảy luồng khí xoay tròn trước mặt hắn ta tan ra rồi bay tứ tung.
Bụp bụp...
Sau đó, chúng lại nổ tung.
Cuối cùng, các đòn tấn công của Tiêu Khánh Dư chưa áp sát người Lục Vân thì đều đã bị đánh tan.
Đây chính là ý cảnh của gió! “Chết tiệt!”
Thấy các đòn tấn công của mình đều bị đánh bại, ánh mắt của Tiêu Khánh Dư lạnh đi.
Cậu ấy không muốn thua, dù đối thủ rất mạnh, tới mức cậu ấy không hề có lực đánh trả.
Nhưng cậu ấy vẫn muốn chiến đấu tiếp. “Rồng gầm!”
Tiêu Khánh Dư khế hô lên, bên ngoài cơ thể có tầng tầng lớp lớp các hoả ảnh lấp lánh, các tiếng tanh tách vang lên, một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ.
“Hoả thể của kỳ lân Thanh Ngọc Hoải”
Trông thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn ra rồi lập tức cười khổ.
“Không ngờ tên nhóc này cũng giỏi ra phết!”
Hoả thể của kỳ lân Thanh Ngọc Hoả yêu cầu người dung hợp phải hiểu rõ suy nghĩ của nó. Xem ra, Tiêu Khánh Dư đã chiếm thế thượng phong khi giao lưu với con kỳ lân này rồi.
Nếu không kỳ lân Thanh Ngọc Hoả không thể cam tâm giao chân hoả bản mệnh của nó cho Tiêu Khánh Dư, để cậu ấy thi triển được.
“Thổi à? Ngươi giỏi thổi gió lắm đúng không? Thổi tiếp đi!” Tiêu Khánh Dư trợn trừng mắt nhìn Lục Vân với vẻ đầy điên cuồng. Vù vù...
Nghe thấy Tiêu Khánh Dư nói vậy, Lục Vân lạnh mặt, rồi phóng đao gió ra vèo. vèo về phía Tiêu Khánh Dư.
Nhưng những đao gió này chỉ có thể đánh tới bên ngoài cơ thể của Tiêu Khánh Dư đã bị hoả thể chặn lại, không thể bay tiếp được nữa.
“Đả thương!” Lục Vân khẽ hô lên, lần đầu tiên hắn ta biến sắc mặt.
Hắn ta vừa giơ tay lên, một cơn lốc đã xuất hiện rồi bổ nhào về phía Tiêu Khánh Dư.
Bị cơn lốc ấy bao vây, người Tiêu Khánh Dư bay lên, một tiếng nổ vang. Đùng...
Tiếng gió dừng lại, Tiêu Khánh Dư ngã mạnh xuống đất tạo thành một cái hố to, người cậu ấy dính đây máu, miệng cũng hộc ra một ngụm máu tươi.
“Đồ ăn hại!"
Thấy Tiêu Khánh Dư ngã xuống, Lục Vân mắng nhỏ một câu rồi quay người nhìn trọng tài.
“Đồ ăn... hại, ngươi... đang nói bản thân mình à?”
Nhưng Lục Vân vừa định bảo trọng tài tuyên bố chiến thắng thì Tiêu Khánh Dư lại bất chợt đứng dậy.
“Sao? Vội bảo trọng tài tuyên bố chiến thắng thế à?”
Tiêu Khánh Dư đứng dậy, cười nham nhở nói: “Dục tốc bất đạt, ta còn chưa thua, ngươi đã vội cái gì?”
Dứt lời, Tiêu Khánh Dư phụt một tiếng hộc ra một ngụm máu, thế lửa ngày một mạnh bên ngoài cơ thể.
“ý cảnh của gió? Ngươi rất giỏi, nhưng ta không thể để ngươi thắng được, ít thất thì ta cũng không được thual”
Tiêu Khánh Dư vừa nói dứt câu, các ánh lửa đã loé lên bên ngoài cơ thể cậu ấy
“Nếu ta không thể thắng ngươi thì ta cũng không cho ngươi thắng!”
Nói xong, Tiêu Khánh Dư lại xông lên.
“Không được!”