"Lâm Chấp cố lên!”
“Lâm Chấp cố lên!”
Các học trò của lớp chín ở bên dưới đang hô hào.
Trận chiến đã đến bước này thì có nói nhiều cũng vô dụng .
Đấu thôi!
Ngay sau đó, hai con người và hai cây trường thương đã lập tức lao vào nhau.
Tiếng cheng cheng vang lên không ngớt.
Nhưng Mục Vỹ không quan sát trận đấu này nhiều, mà chỉ hướng ánh nhìn về phía Lí Trạch Lâm ở phía đối diện.
Lí Trạch Lâm là chủ nhiệm của lớp hai cao cấp, người này có vẻ còn thần bí hơn cả Ngạn Vân Ngọc trong Lôi Phong Viện
Không ai hay biết về thân phận và bối cảnh của gã.
Hơn nữa, Lí Trạch Lâm còn từng lặn mất một khoảng thời gian
Các thế lực và mối quan hệ ở Lôi Phong Viện rắc
rối phức tạp, nên đây chắc chẩn không phải tin đồn nhảm.
Bây giờ Mục Vỹ mới phát hiện sau khi lên khối cao cấp, được biết những nhân vật này mới là sự xuất sắc thật sự.
Ngoài ra, Lôi Phong Viện còn có lớp đặc biệt, giáo viên của lớp này chắc chắn không tầm thường, các học trò giỏi giang của lớp này khéo còn lợi hại hơn cả giáo viên của khối cao cấp.
Xem ra sau này sẽ ngày càng thú vị đây.
Bây giờ, trận đấu đang diễn ra quyết liệt trên lôi đài
Lâm Chấp tu luyện Vũ Lăng Thương Pháp, thương thuật này vốn rất bá đạo, hơn nữa còn chú trọng tấn công, cách phòng ngự tốt nhất.
Ngược lại, thương thuật của Khanh Du lại thiên về phòng ngự chặt chẽ. Hai người họ một tấn công một phòng thủ, các chiêu thức nguy hiểm khiến người xem hoa cả mắt.
Trận đấu ngày càng quyết liệt, cả hai đều đã bị thương.
Dần dà, hai người họ đã thở hổn hển, rõ ràng đều đã đạt đến giới hạn.
Cuối cùng có hai tiếng động vang lên, hai người họ lập tức tách ra.
“Xem ra cứ tiếp tục thế này thì ta và ngươi cũng không phân thẳng bại được. Nhưng dẫu sao cảnh giới của ta cũng cao hơn ngươi một tăng nên coi như ta thua trận này”
Khanh Du cười khổ một tiếng rồi nói.
Y và Lâm Chấp bất phân thẳng bại về thương thuật, nhưng cánh giới của y cao hơn Lâm Chấp nên nếu y không thẳng được gã thì là thua rồi.
“Thắng là thẳng, mà thua là thua. Ta và ngươi chưa ai thẳng ai cả nên trận này hoà đi!"
Lâm Chấp thẳng thản nói.
Bọn họ nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.
Trận thứ nhất, hoà!
Nhưng thành tích này đáng để các học trò lớp chín ăn mừng rồi.
Khanh Du đã nói rõ mình là người mạnh nhất của lớp hai cao cấp, Lâm Chấp có thể đánh ngang cơ với y đủ thấy khó khăn thế nào.
Trận thứ hai, Triển Sính lên.
“Để ta!"
Mặc Dương lên tiếng.
Triển Sinh là một người có khá nhiều truyền kỳ đặc sắc ở lớp hai cao cấp.
Từ ngày gia nhập Lôi Phong Viện, người này luôn im hơi lặng tiếng.
Nhưng bỗng một ngày, hắn ta có một bước tiến nhảy vọt như đã lĩnh ngộ được một điều gì đó, cuối cùng đã vào được lớp hai cao cấp trong vòng một năm.
Người như vậy thường có tài năng giả ngu giả ngơ.
“Triển Sinh!"
“Mặc Dương!"
“He he, kiếm thuật của ngươi rất mạnh, ta khâm phục. Song, dù Chuyết Quyền do ta sáng tạo ra trong vòng một năm chưa được hoàn thiện lâm, nhưng chắc cũng ngang tầm với kiếm ý của ngươi đấy.
Triển Sính mỉm cười, một nụ cười chân thành.
“Vừa hay ta cũng căn rèn luyện kiếm thuật.
Chuyết Quyền trông có vẻ vụng về, nhưng thực chất chứa đầy kỹ năng. So với các thiên tài có tài năng trời ban thì ngươi sẽ đi được xa hơn đấy”.
“Ha ha, cảm ơn đã khen ngợi, nhưng ta vẫn sẽ dốc toàn lực ứng phó!"
Triển Sinh mỉm cười rồi vào thế.
Hắn ta dùng hai nằm đấm để ứng chiến với trường kiếm của Mặc Dương, có thể coi là yếu thế hơn.
Nhưng hẳn ta lại tự tin răng Chuyết Quyền của mình có thể chiếm ưu thế, vì đó là chiêu thức do hắn ta sáng tạo ra
Khi nhìn Triển Sính, Mục Vỹ thấy khâm phục Lí Trạch Lâm.
Học trò mà gã dạy dỗ không những quang minh. lỗi lạc, mà mỗi người đều có lĩnh ngộ và những thứ của riêng mình.
Còn hân thì ngược lại, hắn chỉ muốn truyền các võ kỹ thích hợp cho từng học trò, mà không nghĩ tới việc để họ tự khám phá khả năng tiềm ẩn của mình.
“Chuyết Quyền chú trọng sự vụng dại, trông vụng về nhưng thật ra lại khéo léo. Xem ra, trận này Mặc Dương sẽ khổ rồi”
“Thầy Mục, thầy thấy ai sẽ thẳng ạ?”, Hoàng Vô Cực lo lắng hỏi.
“Chắc là Mặc Dương!"
Mục Vỹ khẽ đáp.
Chắc Mặc Dương sẽ thắng, nhưng dù thẳng thì gã cũng sẽ phải rất tốn sức.
Nên dù lớp chín có thể thẳng được lớp hai, nhưng lớp một kia thì bọn họ có thể tiếp tục thi đấu được nữa không?
Hai con người trên lôi đài vẫn đang giao đấu, cuối cùng Mặc Dương đã vượt trước một chiêu và giành chiến thắng nhờ lĩnh ngộ thâm sâu về kiếm thuật của mình.
Nhìn thanh trường kiếm sáng loáng lạnh lẽo kề lên cổ, Triển Sinh cười khổ một tiếng: "Ta thua rồi!"
“Đa tạ!"
Mặc Dương chắp tay rồi đi xuống dưới.
Trận thứ hai, lớp chín thắng!
Bây giờ, lớp chín một thẳng, một hoà, nếu lớp hai muốn đi tiếp thì phải thắng cả hai trận còn lại.
Triển Sính bước xuống dưới rồi thở ra một hơi.
“Sao?", Khanh Du ở bên cạnh cười hỏi.
“Mạnh thật!"
Triển Sinh đáp: “Lớp chín đi được đến vòng này là dựa vào thực lực mạnh mẽ của mình, ta thua khâm phục khẩu phục”.
“Đúng vậy, ta cũng không ngờ thương pháp của Lâm Chấp lại hoàn hảo đến thế. Ta đoán vì còn phải khiêu chiến một lớp nữa nên Lâm Chấp chưa dùng đến tuyệt chiêu, nếu không chắc ta đã thua lâu rồi”.
“Ngươi cũng có tuyệt chiêu cơ mà?”