“Bây giờ, các trò hãy tập trung cảm nhận, sau đó hấp thu hết những sức mạnh nhu hoà này vào trong cơ thể. Sau đó, việc các trò cần làm là lên thi đấu để giành lấy tất cả những các trò muốn!”
"Vâng!"
Ngay sau đó, năm người bọn họ đều cảm thấy từng giọt linh dịch mát lạnh ngấm vào lòng bàn tay mình, đó là một lưỡng sức mạnh kỳ lạ.
Thứ Mục Vỹ đưa cho bọn họ chính là thần lực.
Hiện giờ, bốn người họ đã quá mệt, uống thêm thần lực pha loãng vào sẽ có lợi cho sự hồi phục của họ hơn.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là.
Lớp hai mà bọn họ chuẩn bị khiêu chiến có thực lực rất khủng, mà đám nhóc này chắc chắn sẽ không nghe lời hắn mà quyết chiến đến cùng
Ở một mức độ nhất định, thần lực này có thể đề phòng bọn họ quá mức liều lĩnh, ảnh hướng đến gân cốt và để lại di chứng về sau.
“Mục Phong Hành, trò không được lên thi đấu đâu đấy, nhớ chưa?”
Mục Vỹ liên tục dặn dò khi thấy Mục Phong Hành đi lên lôi đài.
“Vâng!"
Mục Phong Hành ngoài mặt thì đồng ý, nhưng thật tâm cậu ta đang nghĩ gì thì Mục Vỹ cũng không biết.
Trận khiêu chiến lớp hai cao cấp bắt đầu.
Đến tận bây giờ, Mục Vỹ mới nhìn thấy chủ nhiệm Lí Trạch Lâm của lớp hai lần đầu tiên!
Cả Lôi Phong Viện có cực ít thông tin về người này.
Lí Trạch Lâm mặc trường sam đeo trường kiếm sau lưng, thanh kiếm ấy được bọc một lớp vải màu xám bên ngoài. Gã đứng phía trước các học trò, thoạt nhìn trông rất tầm thường, nếu không để ý kỹ thì sẽ bỏ qua luôn.
Nhưng không biết tại sao, Mục Vỹ lại cảm thấy người này rất khủng khiếp!
Nếu nói Ngạn Vân Ngọc là người mạnh nhất trong các giáo viên của khối cao cấp theo nhận định của Mục Vỹ thì người này chỉ kém hơn một chút, nói cách khác gã còn cho người ta một cảm giác khủng bố hơn cả Ngạn Vân Ngọc.
Lôi Phong Viện quả nhiên là vùng đất của các thiên tài.
"Trước kia, hắn chỉ ở khối sơ cấp và trung cấp, đối tượng tiếp xúc đều là các giáo viên võ giả cấp thấp nhất. Còn bây giờ, giáo viên hẳn gặp đều là những người có thực lực khá mạnh.
Sau này chắc sẽ ngày càng có nhiều màn đặc sắc ở học viện Thất Hiền đây.
Phía bên này, Lí Trạch Lâm đã sắp xếp xong học trò lên thi đấu.
Bốn người!
Lí Trạch Lâm chỉ chọn bốn học trò lên thi đấu.
“Lí Trạch Lâm, cậu làm gì thế hả?”, La Phủ đập bàn đứng dậy khi thấy Lí Trạch Lâm chỉ chọn bốn học trò lên giao đấu.
Các giáo viên của khối cao cấp định làm phản hết ư?
“Ta làm gì chưa tới lượt ông lên tiếng!”
Nhưng LÍ Trạch Lâm chỉ thờ ơ đáp lại một câu với ông ta.
Mẹ kiếp!
Nghe thấy Lí Trạch Lâm nói vậy, Mục Vỹ thầm dựng ngón tay cái.
Hãn nghĩ mình đã đủ kiêu căng rồi, không ngờ Lí Trạch Lâm này còn ngạo mạn hơn cả hẳn.
La Phù là viện phó của Lôi Phong Viện, nhưng Lí Trạch Lâm lại đáp lại một câu khiến ông ta ngậm họng, đúng là quá oách!
“Phản rồi, các người tạo phản hết rồi!"
Phen này, La Phù coi như không còn chút thể diện nào nữa.
Hết Vương Hinh Vũ lại đến Lí Trạch Lâm, giáo viên của khối cao cấp năm này đều điên hết rồi.
Ta muốn làm gì là việc của ta, ông không có quyền can thiệp!”, Lí Trạch Lâm vẫn giữ nguyên giọng điệu đó: "Lớp chín cao cấp đi được đến bước này thì ta chỉ tiến hành bốn trận đấu với họ thôi, lớp nào thẳng ba trên bốn trận là thẳng. Nếu hoà hay thua thì lớp hai ta sẽ nhận thua luôn một cách cam tâm tình nguyện”.
“Ngươi..”
“Ta đã nói rồi, lớp ta sẽ thi đấu như vậy. Nếu ông thấy không được thì cứ việc huỷ tư cách thí của lớp.
ta."
Chết tiệt!
Lí Trạch Lâm buông vài câu rồi mặc kệ La Phù, ra hiệu cho các học trò bắt đầu đi lên lôi đài.
Bốn đấu bốn.
Trận đấu này có thể coi là công bằng.
“Khanh Du, Triển Sinh, Lưu Dục, Lý Tường! Các trò cứ giao đấu tuỳ ý, cố hết sức mà thi đừng quan trọng việc thẳng thua, nhớ phát huy thực lực của bản thân, biết chưa?”
"Vâng thưa thầy Lí”
Cuộc thi bắt đầu!
Lớp chín cao cấp đối đầu với lớp hai cao cấp.
Người tham gia trận đầu tiên là Khanh Du.
Y cầm một thanh trường thương rồi bước lên lôi đài nói: “Ta là người có thực lực mạnh nhất ở lớp hai cao cấp, vì ta có sở trường dùng thương nên rất mong được giao đấu với ngươi, Lâm Chấp!”
Khanh Du không hề nói dài dòng văn vẻ: “Đương nhiên ta chỉ muốn so tài về mặt thương pháp với ngươi, vì ta biết có lẽ người mạnh nhất trong lớp ngươi là Mặc Dương, nên ai lên ứng chiến thì tuỳ các ngươi quyết định!"
Dứt lời, Khanh Du dựng thanh trường thương xuống lôi đài lặng lẽ chờ đợi.
“Để ta!"
Lâm Chấp cầm trường thương, trong lòng đầy vẻ kích động nói.
Gã luôn sử dụng trường thương, nên đương nhiên rất mong chờ một trận giao đấu bằng vũ khí này.
Đặc biệt là sau khi Mục Vỹ truyền cho gã Vũ Lăng Thương Pháp, tình cảm của gã dành cho trường thương đã đạt tới mức cưỡng sĩ.
Bây giờ hiếm có một cao thủ thương pháp xuất hiện, gã không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
“Được!”
Vì thế, Mặc Dương lựa chọn tin tưởng Lâm Chấp.
Dù Mặc Dương là người có lực chiến đấu mạnh nhất trong lớp chín, nhưng gã ta hiểu được suy nghĩ của Lâm Chấp về trận đấu này.
“Nhất định ta sẽ không làm hổ thẹn với sứ mệnh!”
Lâm Chấp cầm thương đi lên lôi đài!
Đây chắc hắn sẽ là một trận đấu mang tính lột xác, nên Mặc Dương không còn quan tâm đến kết quả như thế nào nữa.
Bọn họ tham gia cuộc thi này là mong giành được vị trí quán quân, nhưng trên chuyến hành trình này, mọi người ở bên nhau đều trở thành huynh đệ kề vai chiến đấu.
Để huynh đệ của mình được thoả ước muốn thì cũng đáng lắm.