Mục Vỹ hừ lạnh một tiếng, sau đó chỉ vào xác linh thú nằm dưới đất rồi lạnh lùng nói: “Nhìn cho kỹ đi, vết thương bị giết của linh thú Xích Vũ Lang cấp bốn là một nhát Song Nhẫn Tiễn trí mạng.
Đó là thần binh của Vương Tâm Nhã, trong số các học trò của ngươi, có ai dùng Song Nhẫn Tiễn không?”
“Ngoài ra, Vương Tâm Nhã bị thương bởi Đình Phong Phá Ngọc Quyền - võ kỹ Huyền Giai và Lưu Vũ Kiếm Pháp. Hai môn võ kỹ này đều được cất giữ trong. học viện, hoàn toàn có thể tra ra được các học trò này của ngươi có tu luyện hay không. Hơn nữa, vết thương ở cánh tay của Vương Tâm Nhã rõ ràng là bị búa tạ đánh gãy xương, ngươi ngoảnh lại mở to mắt chó của mình ra mà xem trong tay đám học trò của ngươi đang cầm thứ gì kia?"
Một học trò đứng sau lưng Tiêu Bất Ngữ đang cầm một cái búa to.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà Mục Vỹ đã phân tích được như vậy, điều này khiến Tiêu Bất Ngữ phải bất ngờ.
Hắn ta quay lại lườm đám học trò rồi lạnh lùng nói: "Cho là học trò của ta lòng dạ đen tối, nhưng chuyện này phải do viện trưởng phán xét, ai cho ngươi cái quyền giết trò ấy hả?”
Ha ha...
Nghe tới đây, Mục Vỹ bật cười.
Vậy là hắn hiểu rồi!
Bây giờ, Tiêu Bất Ngữ đã đuối lý nên bất đầu vịn vào cớ hắn giết
Khoách Minh, lẫn lộn đầu đuôi, giỏi thật!
“Đương nhiên ta sẽ nghe theo phán quyết của viện trưởng, nhưng giờ ta phải trị thương cho học trò của mình đã. Mời ngươi tránh xa ra, nhìn thấy ngươi cũng đủ làm ta phát bực rồi!”
“Ngươi...”
Hồng hộc...
Đột nhiên có mấy bóng người chạy nhanh tới.
“Tâm Nhã!”
Vương Hinh Vũ nhìn thấy vết thương của muội muội mình thì lập tức chạy tới.
“Có chuyện gì thế?”
“Hỏi hắn ý!", Mục Vỹ nhìn Tiêu Bất Ngữ rồi hờ hững nói.
Vương Hinh Vũ liếc nhìn là đã đại khái nằm được tình hình, cô ta cảm kích nhìn Mục Vỹ rồi bắt đầu trị thương ngay cho muội muội mình.
Lúc này cũng có một bóng người đi từ trong đám đông ra.
“Viện phó La!"
Nhìn thấy người đó, các giáo viên của khối cao cấp đều cung kính hành lễ.
La Phù! Ông ấy là viện phó của Lôi Phong Viện, vốn phải xử lý mọi chuyện lớn nhỏ của viện, nhưng lần này đại sư Hồng Trần lại muốn đích thân lộ diện.
Ba ngày diễn ra cuộc thi không ngắn, đương nhiên một người đam mê với luyện khí như đại sư Hồng Trần sẽ không thế lãng phí.
Vì thế ông ấy sẽ giao những chuyện còn lại cho viện phó La giải quyết.
“Viện phó La, thầy Mục giết học trò trong lớp bốn của ta, mong viện phó đòi lại công bằng giúp, rốt cuộc Lôi Phong Viện có còn là một nơi chú trọng quy tắc nữa không đây?"
“Đương nhiên là có rồi!"
La Phù quan sát hiện trường rồi nói tiếp: “Mục Vỹ, dù Khoách
Minh làm sai, nhưng dẫu sao cũng chưa phát sinh chuyện giết chóc gì. Vương Tâm Nhã chỉ bị thương thôi mà cậu đã giết
Khoách Minh, như vậy là vi phạm quy tắc của học viện, theo lý sẽ phải chịu phạt!”
“Nhưng xét thấy cậu là giáo viên chủ nhiệm của lớp chín cao cấp nên sẽ phải tham gia cuộc tỉ thí của khối, vì thế ta sẽ xử phạt bằng cách giảm số học trò dự thi của lớp cậu từ bảy xuống năm người!"
Cái gì!
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ mỉm cười!
Mẹ kiếp! Nói cho cùng thì lão già này với Tiêu Bất Ngữ là cùng một giuộc cả.
“Nực cười, đúng là nực cười! Viện phó La, ông nói kiểu gì vậy?
Chẳng lẽ ta phải chờ học trò của mình bị, giết thì mới xông ra giết
Khoách Minh à?”
Mục Vỹ lạnh lùng nói: “Quy tắc là quy tắc, nhưng phiền viện phó
La quan sát kỹ cục diện rồi hãy lôi quy tắc ra đây!
“Cậu có ý gì?"
La Phù bực bội nói: “Ý cậu là ta xử sự bất công ư? Mục Vỹ, Hồng
Trần là viện trưởng của Lôi Phong Viện, còn ta là viện phó, cậu đừng có mà quá đáng!"
“Lớp chín cao cấp chỉ được năm người tham gia thi đấu, nếu
vượt qua số người trên thì ta sẽ giải tán lớp này ngay lập tức”.
Dứt lời, La Phù phất tay áo bỏ đi.
"Đồ cáo già!”
Mục Vỹ tỏ vẻ giận dữ nhìn La Phù rời đi.
Tiêu Bất Ngữ cười lạnh một tiếng rồi cũng quay người đi mất.
Những người khác thấy không còn gì hay để xem nữa cũng dần giải tán.
“Thầy Mục, trò xin lỗi!", Vương Tâm Nhã tái mét mặt, nước mắt trực trào.
“Ha ha... Không sao, năm người thì năm người, dù chỉ có năm người tham gia thi đấu thì lớp chín chúng ta vẫn sẽ thẳng như thường!"
Mục Vỹ thoải mái cười nói.
Nhìn nụ cười của Mục Vỹ, Vương Hinh Vũ thầm thấy có lỗi, một suy nghĩ nảy ra trong đầu cô ta.
Ba ngày diễn ra thỉ đấu lặng lẽ trôi qua, sau đó học trò của các lớp đều trở về từ dãy núi Phá Vân.
Các học trò trong lớp chín cũng đã biết được chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên!
“Đáng chết! Ta thấy Tiêu Bất Ngữ đó rõ là cố ý, nếu thầy Mục đến chậm một chút thôi là đám Khoách Minh đó đã giết Vương Tâm
Nhã rồi. Đến lúc đó, dù thầy ấy có giết Khoách Minh thì cũng làm được gì nữa đâu?", Cảnh Tân Vũ tỏ vẻ phẫn nộ nói
“Bây giờ vấn đề không năm ở đấy nữa, mà lớp mình chỉ được năm người tham gia thi đấu thôi kia kìa, thế thì còn đánh đấm gì nữa?
Năm đấu bảy, như vậy. chắc chắn sẽ có ít nhất hai người phải luân phiên thi đấu".
“Thầy Mục cũng vì vội quá nên đã làm bản thân bị thương, vì thế chúng ta không được sợ, giờ phải liều thôi!"
Sau khi nghe nghe kể về chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên ở dãy núi Phá Vân, học trò của lớp chín đều đang đầy một bụng giận dữ.
Cuối cùng bảng thành tích đã có, bảy người đứng thứ hạng cao nhất của lớp chín là Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp,
Tiêu Khánh Dư, Cảnh Tân Vũ, Hiên Viên Giá và Hoàng Vô Cực!
Nhưng bây giờ, Hiên Viên Giá và Hoàng Vô Cực không còn được tham gia thi đấu nữa.
Lớp chín chỉ có năm người được tham gia là Mặc Dương, Mục
Phong Hành, Lâm Chấp, Tiêu Khánh Dư và Cảnh Tân Vũ.
Vậy là đủ biết cuộc đấu lôi đài sắp tới sẽ khó khăn nhường nào.
Năm đấu bảy, khỏi nói sẽ mất sức tới mức nào.