Cô ta và Mục Vỹ từng có duyên gặp nhau một lần, còn là gặp trong tình huống xấu hổ như thế. Nhưng đôi lúc cuộc đời là vậy, chỉ cần chạm mắt nhau một lần thôi là không thể nào dứt bỏ được.
"Đang nghĩ gì mà mặt buồn xo thế?"
Vương Tâm Nhã đã từ bỏ việc phản kháng, ngờ đâu một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai.
"Thầy Mục..."
"Còn ai vào đây?"
“Thầy Mục!"
'Vương Tâm Nhã mừng đến rơi lệ, ôm chầm lấy Mục Vỹ mà khóc nức nở.
"Ha ha... có phải xem thầy Mục là chiến thần từ thiên cung xuống, anh dũng vô địch cứu trò không! Mục Vỹ búng mũi Vương Tâm Nhã một cái rồi cười nói.
"Vâng vâng!”
“Thế thì ta cũng tự thấy mình đỉnh ghê!”, hắn vừa nói xong, một dòng máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.
Từ ngoài núi đến đây là cả một quãng đường rất xa, bất quá Mục Vỹ phải sử dụng một bộ thân pháp.
'Vậy nên hắn đến sớm hơn những giáo viên khác, nhưng vì quá nóng ruột nên đâm ra làm mình bị thương.
Thấy khóe môi Mục Vỹ chảy máu, Vương Tâm Nhã sững sờ.
Cô ta nhận ra nhịp tim của Mục Vỹ đang rất nhanh, hoàn toàn vượt qua tần suất đập bình thường của võ giả.
Tại sao?
Thầy Mục đâu biết mình bị thương!
Lẽ nào chỉ vì người bị thương có thể là học trò mình nên thầy ấy mới như vậy sao?
Trong thời gian ở lớp chín, cảnh Vương Tâm Nhã thấy nhiều nhất chính là Mục Vỹ "thưởng" cho mỗi một học trò một đòn cảnh tỉnh, đến bây giờ cô ta mới phát hiện ra Mục Vỹ luôn nghiêm khắc ấy cũng có một khía cạnh thế này.
Thật ra bản thân Mục Vỹ cũng bất ngờ.
Chỉ vì học trò của mình có thể bị thương mà hẳn sốt sắng như vậy sao? Đúng là... sống càng lâu càng ấu trĩ mà!
"Ổn định thương thế đã, lát nữa nói sau!"
Mục Vỹ nuốt máu xuống rồi từ từ đứng dậy, nhìn bảy, tám tên học trò ở phía trước.
"Các trò là... lớp bốn cao cấp đúng không?"
Mục Vỹ nhìn họ, đi thắng vào vấn đề: "Học viện có quy định cấm đánh lén, thấy bạn gặp chuyện phải giúp đỡ. Các trò đã vi phạm nội quy rồi, nói đi, muốn chết kiểu gì?"
Muốn chết kiểu gì?
Những người ở đây đều đực mặt khi nghe thấy lời nói của Mục Vỹ.
"Hừ, muốn chết kiểu gì? Dựa vào đâu chứ?", Khoách Minh hừ lạnh rồi đáp trả: "Tiểu nha đầu này cướp đoạt linh thú bọn ta săn được, bọn ta chỉ đả thương cô ta thôi, trong học viện cũng đâu có quy định bất bọn ta phải chết, thầy là cái gì mà nói vậy? Lớp chín có thành lớp cao cấp cũng vẫn là rác rưởi, thầy không có quyền quyết định bọn ta sống hay chết!”
"Không có quyền? Thật sao?"
Mục Vỹ ngạc nhiên nhìn học trò vừa lên tiếng, sau đó mỉm cười.
Quy định?
Giờ thì chuyển sang lấy quy định ra nói rồi kìa.
"Mục Vỹ, thầy đừng tưởng mình quan trọng lắm Nói cho thầy nghe, mấy lớp bọn ta đã thăm thống nhất với nhau rồi, trong cuộc chiến của khối cao cấp lần này, dù có thua cũng phải đánh cho mấy đứa dự thi của lớp thầy tàn tật, như thế thì lớp thầy sẽ không đứng nhất được!"
Ầm...
Câu nói này làm cho Mục Vỹ phẫn nộ.
Đánh cho mấy đứa dự thi tàn tật?
Chỉ vì một trận so tài mà muốn hãm hại học trò của hẳn, đây mà là âm mưu của đám học trò này ư?
Mục Vỹ không tin!
Cho chúng mười cái gan cũng không dám gian lận kiểu này!
Chắc chắn là có kẻ xui khiến.
Đồ xảo trá!
"Nói xong chưa?"
Mục Vỹ lạnh lẽo nhìn Khoách Minh, nhếch mép: 'Cảm ơn trò đã nói chuyện này cho ta biết, thì đấu năm nay có vẻ hay ho lầm đây, tiếc là..."
“Tiếc gì?"
"Tiếc là trò không thấy được!"
Hắn nhấc tay tung chưởng.
Bàn tay Mục Vỹ hóa thành kiếm, một lưỡng kiếm khí phát ra một tiếng đinh theo cánh tay của hắn.
Tiếp đó, "phựt', những tia máu vung vãi như bão tố, một kiếm cắt cổ!
Khoách Minh đã chết!
Sau tiếng phịch, Khoách Minh ngã xuống đất, những người khác thấy vậy đều kinh hoàng.
Mục Vỹ thật sự dám giết bọn họ, các giáo viên còn chưa tới mà Mục Vỹ đã dám xuống tay.
"Muốn chết kiểu gì!”
"Mục Vỹ, ngươi làm gì đấy!"
Khoảnh khắc ấy, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Là Tiêu Bất Ngữ.
Hắn ta đáp xuống đất, đôi mắt long lên sòng sọc nhìn thi thể đang nằm trên mặt đất.
Khoách Minh, học trò của hắn ta!
“Cậu học trò này cướp linh thú của học trò lớp ta, còn muốn giết người diệt khẩu, ta chỉ dạy dỗ giúp thầy Tiêu thôi"
"Vớ vẩn!” Mục Vỹ vừa nói xong thì Tiêu Bất Ngữ mắng nhiếc: "Mục Vỹ, ngươi đừng có vớ vẩn, dù chuyện đó là thật thì bọn nó đã giết học trò ngươi chưa? Sao ngươi dám giết nó!" "Ồ? Vậy ý thầy Tiêu là ta phải chờ Vương Tâm Nhã bị giết rồi mới ló mặt ra giết cả bọn mới đúng?” "Ngươi..." "Thầy Tiêu, là người làm thầy, chúng ta không chỉ giúp học trò nâng cao cảnh giới mà còn phải bảo ban chúng vẽ đạo làm võ giả". Kẻ có tâm địa xấu xa không thể tiến xa được! “Không cần ngươi dạy ta!”, Tiêu Bất Ngữ quát “Mục Vỹ, ngươi công khai sát hại học trò của học viện, tội không thể tha, viện trưởng nhất định sẽ trừng phạt ngươi”. “Hừ! Ta biết ngay Tiêu Bất Ngữ ngươi sẽ nói vậy mà!"