Mục Vỹ trở về tiểu viện của mình, thấy Lâm Hiền Ngọc đang nghiêm túc đứng ngoài cửa viện như một cây trường thương.
Trong tiểu viện, Thanh Trĩ và Thanh Sương đang đứng trước cửa phòng chờ hẳn,
“Ta muốn tắm”.
"Vâng."
Mục Vỹ phân phó một câu, hai người gật đầu, bắt đầu chuẩn bị nước nóng, khăn lông và những đồ dùng khác.
Không lâu sau, trong nhà tắm bốc hơi nước, Mục Vỹ cởi quần áo rồi thong thả tiến vào bồn nước, khép mắt lại.
Ào...
Nhưng hẳn vừa tiến vào trong bồn thì tiếng nước vang lên, hai bàn tay ngọc ngà đặt lên vai hắn.
"Làm gì vậy!"
Mục Vỹ mở mắt, đứng bật dậy, nhìn thấy hai người phía trước thì há hốc mồm.
Giờ phút này, Thanh Trĩ và Thanh Sương đã cởi chiếc váy dài màu xanh trên người ra, mặt đỏ ửng, hơi cong người đứng hai bên trái phải trong bồn nước.
Trong hơi nước mờ mịt, cơ thể trắng như tuyết của hai người hơi hồng hồng, trông như hai chú thỏ ranh mãnh sổ lồng.
Đôi gò bồng đào trước ngực hai tỷ muội trắng nõn, đáng yêu, dáng người tuyệt đẹp, bầu không khí ám muội, hai tỷ muội xinh như hoa
Cái gì cũng tuyệt vời, trừ vẻ mặt của hai người họ.
"Thưa thiếu trưởng tộc, hầu hạ thiếu trưởng tộc tắm cũng là nhiệm vụ của hai tỷ muội thuộc hạt, trên gương mặt của Thanh Tí lúc này chỉ có sự thẹn thùng chứ không tỏ ra khó chịu.
Sau khi bị Mục Thanh Vũ giáo huấn, cô ấy đã hiểu mình chỉ là hộ vệ thiếp thân, Mục Vỹ chính là trời của hai tỷ muội họ, các cô ấy phải làm theo mọi yêu cầu của hắn.
"Hầu tắm đâu cần cởi hết đồ làm gì?", Mục Vỹ khoát tay rồi nói: "Mặc đồ vào nhanh lên!”
Hai tỷ muội nhìn nhau, mặc hai sa y thiếp thân đặt cạnh bồn vào.
Chẳng qua chiếc sa y đó dán sát người, như ẩn như hiện làm Mục Vỹ sắp chết đến nơi.
Tiểu đệ đệ bên dưới đã tràn trề sức sống, dựng thắng lên từ lâu, chỉ còn thiếu hai bước vượt qua, tiến tới.
Mục Vỹ ngồi xổm xuống che giấu chỗ khó xử đó đi, ho hai tiếng rồi nói: "Các ngươi... thôi, hầu thì hầu đi.
Hắn nhắm mắt, liều mạng hạ hỏa.
Mục Vỹ thấy lo lo nên cẩn thận chú ý, không để mình làm ra chuyện điên cưỡng gì.
Mặc dù hắn tự nhận mình không phải thánh nhân quân tử gì cho cam, nhưng hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương này rõ ràng chỉ đang phụng mệnh làm việc cho. hắn, quan hệ với họ thì thà đến thanh lâu cho thoải mái.
Thấy Mục Vỹ không điên rồ làm gì, Thanh Trĩ và Thanh Sương ngạc nhiên thấy rõ.
Hai người thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại có chút hụt hẫng.
Nếu Mục Vỹ liều lĩnh làm càn, họ thật sự không biết nên làm gì, nhưng Mục Vỹ lại thờ ơ, lẽ nào tỷ muội họ xinh đẹp như thế mà vẫn không dụ hoặc được hắn?
Trong lòng thì nghĩ vậy, Thanh Trĩ và Thanh Sương vẫn tiến tới, vươn bàn tay ngọc căm khăn tắm lên lau chùi cơ thể Mục Vỹ từ trên xuống dưới.
Cảm nhận được thân thể bị tay của hai tỷ muội nhẹ nhàng lau qua, Mục Vỹ hé mắt ra nhìn, vừa thấy thân hình sau sa y ướt đẫm của họ thì cả người đã đỏ bừng lên.
"Khốn kiếp, tự làm tự chịu thôi!"
Thằng em sắp nổ tung rồi mà Mục Vỹ vẫn cố nhịn.
"Thức ăn dâng tận miệng rồi thì hóa cầm thú luôn đi Mục Vỹ! Kiếp trước, ngươi Là Tiên Vương, chỉ hai nữ tử thôi cũng có thể khiến ngươi khốn đốn như vậy là sao?"
Giờ phút này, hai bản ngã trong đầu Mục Vỹ đang không ngừng đấu tranh.
"Nhào lên đi! Nhìn hai tỷ muội này xem, sướng chết đi được!”
"Nhào cái gì mà nhào? Sao chẳng biết khống chế gì vậy hả? Vị hôn thê của ngươi vẫn chưa rõ tung tích kia kìa!"
Sau một hồi đấu tranh dài đằng đẳng, cuối cùng Mục Vỹ vẫn ngồi đàng hoàng, hưởng thụ sự hầu hạ của hai tỷ muội.
"Thiếu trưởng tộc, có phải người thấy khó chịu ở đâu không ạ?", Thanh Sương thấy người Mục Vỹ đỏ bừng thì ngẩng đầu lên, dò hỏi.
"Không, không, thoải mái lắm!"
Vừa cúi đầu đã thấy hai nụ hoa trước ngực thậm chí là vùng đen đen dưới nước của Thanh Sương, Mục Vỹ dùng hết sức bình sinh kiềm chế bản thân.
Nhào lên không được, nhìn thôi chắc cũng cho ha!
Mục Vỹ tự an ủi.
Mặc cho hai tỷ muội "đùa giỡn" mình, Mục Vỹ ngồi trong bồn, bắt đầu suy ngắm về những chuyện gần đây.
Hân hay lên kế hoạch cho mọi chuyện để không phải luống cuống tay chân nếu lỡ xảy ra bất trắc gì.
Mấy ngày gần đây, tu vi của Tiêu Khánh Dư tăng đột biến, tiến vào cảnh giới Linh Huyệt, mà đó chỉ là trò mèo với hắn thôi. Dạo này hẳn cũng hay nói chuyện với con kỳ lân.
Sau khi kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa xác nhận mình hoàn toàn không thể trốn thoát móng vuốt của Mục Vỹ, nó đã an phận hơn rồi.
Tô Hân Nhiên cũng đang dựa theo phương pháp hắn cung cấp cố gắng kiếm soát linh hỏa trong cơ thể, ngày nào lão Cam cũng kéo Tô Hân Nhiên đến, bắt cô ấy nghe mình giảng bài.
Lăng Vũ Nguyệt thì bái đại sư Mạt Vấn làm sư phụ, kỹ năng luyện đan được cải thiện đáng kể.
Những người khác sau khi dùng Thất Khiếu Thông Linh Đan thì cảnh giới cũng không ngừng tăng. lên.
Đây là khung cảnh Mục Vỹ muốn thấy.
Có điều, thấy bọn học trò tiến bộ, Mục Vỹ một thoáng lại nhớ về những người học trò ở học viện Bắc Vân của mình.