Vừa trở lại nhà họ Mục, Mục Thanh Vũ lập tức gọi hai tỷ muội Thanh Trĩ và Thanh Sương đến.
“Thời gian qua, các ngươi bảo vệ thiếu trưởng tộc có thấy gì đặc biệt không?"
"Thưa trưởng tộc, thiếu trưởng tộc từ khi vào Lôi Phong Viện của học viện Thất Hiền thì ngày nào ra vào học viện đều do Lâm Hiền Ngọc đi theo bảo vệ, hai tỷ muội thuộc hạ chỉ ở bên cạnh thiếu trưởng tộc khi ngài ấy rời khỏi học viện thôi a?.
“Láo xược!”
Mục Thanh Vũ tức khắc giận dữ khi nghe thấy những lời này.
"Ta bảo hai ngươi bảo vệ thiếu trưởng tộc là theo. sát không rời, nó ăn ngủ tắm gì các ngươi cũng phải ở bên, cần thiết thì hiến dâng thân mình, các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Phịch phịch...
Nhìn thấy Mục Thanh Vũ nổi giận, Thanh Trĩ và Thanh Sương quỳ xuống ngay.
Hai người luôn có mâu thuẫn với Mục Vỹ, thậm chí còn có suy nghĩ muốn chống lại mệnh lệnh đó của Mục Thanh Vũ.
Cũng vì ông ấy luôn xem họ như con ruột mà dốc lòng dạy dỗ.
Thế mà ông ấy nổi giận với họ vì chuyện của Mục Vỹ!
Chuyện này hoàn toàn năm ngoài dự đoán của hai tỷ muội!
“Hừ, Mục Vỹ đang nằm giữ vị trí thiếu trưởng tộc danh giá, là tương lai của nhà họ Mục, các ngươi là người bảo vệ nó, nó mà gặp bất trắc gì thì đem đầu đến gặp ta. Lâm Hiền Ngọc kia dù sao cũng là người của nhà họ Lâm, Vỹ Nhi tin cậu ta nhưng ta thì không tin hoàn toàn được. Hai ngươi, mỗi ngày thiếu trưởng tộc ở đâu, làm gì, thiếu một sợi tóc thôi thì các ngươi dù ở trong sáng hay ngoài tối cũng phải nhặt lên, nói cho ta biết là mất ở đâu! Rõ chưa?"
"Rõ!"
"Rõ!"
Chưa từng thấy Mục Thanh Vũ tức giận như vậy bao giờ, Thanh Trĩ và Thanh Sương ngây ngẩn cả người
"Ối chà chà... Mục lão cha, cha giáo huấn họ như thế, sau này nếu có cơ hội thì hai người họ một đao giải quyết con luôn đấy!
Đúng lúc này, một bóng người chắp hai tay sau lưng tung tăng đi vào phòng khách.
“Thiếu trưởng tộc!"
Thanh Trĩ và Thanh Sương thấy Mục Vỹ thì ngoan ngoãn hành lễ.
“Không còn việc của hai ngươi nữa, đi xuống đi!", Mục Vỹ khoát tay, ra hiệu hai người lui xuống.
“Tên nhãi nhà con, rốt cuộc con muốn làm sao?”
Đợi hai người kia đi rồi, Mục Thanh Vũ mới bắt đầu khiển trách hẳn.
“Lúc trước con giết Hoàng Thượng Vũ, với tính cách của lão già khốn kiếp Hoàng Cực Thiên kia chắc chắn ông ta sẽ bắt con lại rồi dọa dẫm ta!"
“May mà tên nhãi con phúc lớn mạng lớn, gặp được sư phụ của Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn. Ta cũng tưởng người đó đã chết rồi, không ngờ lại còn sống."
Mục Thanh Vũ nói tiếp: "Nhưng con đừng cho rằng như thế là xong chuyện. Cam Kinh Vũ còn sống thì Hoàng Cực Thiên còn kiêng dè, Cam Kinh Vũ mà chết, Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn cũng bỏ mặc con thì Hoàng Cực Thiên sẽ xuống tay với con ngay."
“Không phải còn có cha sao?", Mục Vỹ lột quýt trên bàn rồi bỏ cả quả vào trong miệng, híp mắt đáp: "Cha là trưởng tộc nhà họ Mục, là Mục Thanh Vũ đã đưa gia tộc ta từ gia tộc hạng nhất lên một trong năm gia tộc lớn nhất đế quốc Nam Vân. Cha đỉnh như thế, ai dám chọc con!"
“Tên nhóc thối tha này..."
“Hơn nữa, ai nói lão Cam sẽ chết chứ?", Mục Vỹ không hề lo lắng: "Con đã đồng ý sẽ chữa bệnh cho ông ấy rồi, không chết được".
"Con chữa bệnh cho Cam Kinh Vũ?".
Người đứng đầu một gia tộc như Mục Thanh Vũ lúc này cũng vô cùng chấn động.
Cam Kinh Vũ là sư phụ của Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn, riêng việc bồi dưỡng được hai thầy luyện đan bảy sao thôi cũng đủ để thấy được thiên phú và thành tựu luyện đan của người từng có tiếng là thiên tài này rồi.
Thế mà Mục Vỹ lại nói sẽ chữa bệnh cho Cam Kinh Vũ?
“Vâng? Có sao không ạ?", Mục Vỹ phun hai hạt quýt ra rồi thờ ơ nói: "Lão già kia gặp được con nghĩa là chưa tận số rồi. Mục lão cha, không còn chuyện gì thì con đi trước đây. À con nhắc này, quýt chua quá, bày biện ở ngay đại sánh không phải mất mặt lắm sao?"
Dứt lời, Mục Vỹ chấp hai tay ra sau lưng rồi thong thả rời khỏi đại sảnh.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, môi Mục Thanh Vũ giật giật.
"Đại ca, đứa nhóc Mục Vỹ này đúng là đã thay đổi thật rồi!"
Đột nhiên, một bóng người lặng lẽ xuất hiện bên cạnh ông ấy, chính là Mục Lâm Thần.
"Ừm, giấu mình mười năm, bất chợt hóa rồng, xông lên chín tầng trời. Tên nhóc này suốt ngày cứ cà lơ phất phơ nhưng ta biết nó có tiếng ở Lôi Phong Viện lắm, chủ nhiệm lớp chín sơ cấp kia mà. Tên nhóc này đúng là may mắn, phát hiện được một đám thiên tài!"
"Giờ mà đại ca còn nghĩ nó chỉ ăn may thôi sao?”
Mục Lâm Thần cũng phải thừa nhận, khẽ cười nói: "Tiêu Khánh Dư kia khờ dại gần bảy năm, ai mà ngờ được trong cơ thể cậu bé đó có linh hồn của thánh thứ? Rồi Tô Hân Nhiên có thể chất linh hỏa. Gần đây, cửa hàng trưởng của hiệu buôn nhà họ Tô đã mấy lần đến hiệu buôn nhà mình ngỏ ý hợp tác đấy."
“Tuy thực lực tổng thể của hiệu buôn nhà họ Tô so ra kém năm gia tộc lớn nhưng phụ thân của Tô Hân Nhiên có tài kinh doanh lắm".
"Ồ? Nghe đệ nói có vẻ thẳng nhóc này làm việc có chủ đích hết à
“Bây giờ đệ chưa dám kết luận!", Mục Lâm Thần khẽ lắc đầu: "Có điều lần trước khi đối đầu với Hoàng Thương Kha có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, tên nhóc này chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất mà không sợ chút nào, thậm chí bị lão quý Tân Á công kích mà vẫn có thể bình tĩnh đối phó, đệ cũng ngạc nhiên".
"Ừ, hồi đó thẳng bé này chịu khổ nhiều quá, giờ còn già dặn hơn cả ta”
Nói đến đây, Mục Thanh Vũ thở dài thườn thượt, tươi là thanh xuân đẹp nhất đời.
Độ tuổi hai mươi là thanh xuân đẹp nhất đời người, có lẽ hẳn đã chịu đựng quá nhiều điều.
“Thiệt thòi rồi..."
Nghe thấy câu này của đại ca, Mục Lâm Thần thở dài.
Người chịu thiệt thời là Mục Vỹ hay nữ tử đó, Mục Lâm Thần không rõ.