- Nơi công cộng mà anh cứ vô ý vô tứ\, đừng đi gần em nữa! Buông ra\, ai quen anh?
- Tại em quên rồi\, hồi trước em rất thích anh làm vậy mà.
- Đánh chết con người đó của em! Bảo anh không được đi theo!
Phong Tĩnh phải chạy theo dỗ dành mãi mới được, lại thấy rằng dù mất trí nhớ hay không thì Lâm Hi vẫn là không thích nổi cái sự “rớt liêm sỉ” của hắn.
Hai vợ chồng dạo chơi cả ngày đến chiều tối thì về King House. Tắm rửa sạch sẽ xong, Lâm Hi đi vào phòng ngủ thấy Phong Tĩnh ngồi trên giường như đang chờ mình. Tự dưng trở nên hồi hộp, cậu hiểu là vợ chồng dĩ nhiên sẽ phải gần gũi chăn gối, mặc dù bản thân mang chút cảm giác thân quen với hắn, nhưng suy cho cùng vẫn còn hơi xa cách. Cậu nghe hắn gọi, liền chậm rãi đi đến, cùng lúc hắn giơ tay ra và cậu nắm lấy bàn tay đó, hắn kéo cậu leo lên giường, ngồi ngay bên cạnh.
- Hôm nay em vui không?
Phong Tĩnh dịu dàng vuốt ve mặt vợ, Lâm Hi khẽ gật đầu, hắn nói tiếp:
- Vài ngày tới\, anh sẽ tranh thủ công việc mà dành thời gian bên em nhiều hơn\, chúng ta sẽ đi dạo giống hôm nay\, hoặc cùng nhau ăn tối\, trò chuyện với nhau có thể sẽ giúp em nhớ lại nhanh hơn. Giờ thì ngủ nào\, đi cả ngày chắc em cũng mệt rồi.
Bắt gặp dáng vẻ khó xử của Lâm Hi, như hiểu ra vấn đề, hắn cười bảo:
- Sức khỏe em vẫn chưa hồi phục\, tạm thời không nên đụng tới chuyện chăn gối. Anh sẽ ôm em ngủ\, được chưa nào?
Lâm Hi gật đầu liền, biểu hiện mừng rỡ ấy làm Phong Tĩnh mắc cười, thiết nghĩ cậu mất trí nhớ rồi còn ngây ngô thế này, hắn cũng chẳng nỡ “đè” cậu xuống giường, khéo cậu mà sợ hãi bỏ trốn thì còn tệ hơn! Không sao, vì cậu, kẻ dục vọng như hắn sẽ cố gắng trở thành ông chồng tốt. Vợ chồng nằm xuống giường, hắn đem cậu ôm vào lòng, giống như lúc trước. Về phần Lâm Hi, được ôm như vậy, cảm giác vừa ấm áp vừa thấy quen thuộc khó tả, nghĩ rằng hẳn trước đây hắn luôn ôm mình thế này.
- Hay anh kể chuyện cho em nghe đi.
- Kể chuyện gì đây nhỉ?
- Kể em và anh lần đầu gặp nhau thế nào\, bao lâu thì yêu nhau\, anh có hay ôm em?
Ái chà! Nếu kể đúng sự thật thì không tốt lắm, Phong Tĩnh cân nhắc tới lui, nghĩ nên lượt bỏ một số việc tồi tệ vậy, và rồi hắn bắt đầu kể, về một anh chàng sinh viên nghèo đem lòng yêu cậu chủ xinh đẹp danh giá, qua 10 năm đi đến quyền lực và cưới cậu...
***
Phong Tĩnh ngồi trên ghế chủ tịch, đóng nhanh tài liệu lại rồi thẩy nhẹ lên bàn, thở ra:
- Trần Thế Ninh\, tên này lai lịch rất rõ ràng sạch sẽ\, đi học luôn đứng nhất\, đỗ đại học với điểm số thủ khoa\, thông minh như vậy thảo nào giỏi tính toán mưu mô. Mẹ hắn là bạn gái cũ của Lâm Văn Lôi\, mất khi hắn 16 tuổi\, tức là một năm sau khi đem con trai đến tìm ông ta. Sau đó nhờ Lâm Dận đưa vào công ty Lâm Thị\, có nghĩa hai kẻ này đã quen biết từ trước? Là quan hệ thế nào\, vì sao Lâm Dận lại tin tưởng hắn tới vậy? Và vì sao Trần Thế Ninh bán đứng Lâm Dận\, để giành lại Lâm Thị thôi ư? Vẫn còn khá nhiều uẩn khúc trong vụ việc 10 năm trước.
Đứng trước bàn chủ tịch, Hồ Quân dường như chưa hiểu lắm, mới hỏi:
- Chủ tịch cho rằng\, Lâm Dận không phải thủ phạm giết chết ba ngài?
- Anh nhớ lại lời Đằng Vân xem\, theo trợ lý của Lâm Hi kể rằng\, Trần Thế Ninh chỉ nói Lâm Dận ăn cắp 200 triệu CNY\, đổ oan cho Phong Y\, nhưng vì sao không nói luôn chính lão ta giết người? Ngay cả chuyện lão giết Lý Củng\, hắn cũng đem ra rồi.
- Thế có nghĩa\, Lâm Dận ăn cắp tiền\, còn thủ phạm giết người lại là kẻ khác?
- Chưa kể\, lúc đó Lâm Dận định nói thêm điều gì thì bị Trần Thế Ninh đánh tới tấp rồi. Vẫn là phải chờ lão Wen tìm ra gã BlackW\, đáp án cuối cùng mới sáng tỏ.
- Ngài Jowen vẫn chưa có tin tức gì\, xem ra gã BlackW trốn rất kỹ. - Hồ Quân nhớ tới một chuyện quan trọng - Hai tờ ADN được giám định là thật\, không bị làm giả. Vì vậy Trần Thế Ninh xem như là con ruột của Lâm Văn Lôi\, theo luật thừa kế\, bây giờ anh ta đã trở thành giám đốc Lâm Thị. Người này tạm thời có thế lực chống lưng phía sau\, là chính khách Q. Tôi không tìm thấy thông tin họ quen biết nhau thế nào.
Hai tờ ADN ruốt cuộc lại là thật, thế này thì lai lịch của Lâm Hi lẽ nào đúng như quản gia Dự nói? Ngón tay gõ đều trên bàn kính, Phong Tĩnh cười nhạt nhẽo:
- Chính khách Q? Trần Thế Ninh này\, thế lực không nhỏ! Nếu không phải như vậy thì tôi sớm đã đánh sập cái công ty Lâm Thị rồi\, để hắn khỏi làm giám đốc gì nữa.
- Chủ tịch nên cân nhắc\, lỡ như vẫn có khả năng phu nhân là con trai ruột của Lâm Văn Lôi\, thì việc ngài đánh sập Lâm Thị\, trong đó là công sức của hai cha con phu nhân\, nhất định là không được.
Phong Tĩnh biết chứ, chỉ là bản thân quá tức giận với Trần Thế Ninh mà nói vậy thôi. Trước khi sự thật sau cùng được sáng tỏ, hắn vẫn phải giúp Lâm Hi giữ lại Lâm Thị. Đưa mắt nhìn đồng hồ, hắn bảo việc này dừng tại đây, rồi đứng dậy mặc áo khoác. Hồ Quân biết dạo này chủ tịch tranh thủ về nhà sớm với phu nhân, tiếp theo nghe hắn bảo, tiếp tục giám sát Trần Thế Ninh, hôm nay để vệ sĩ Từ chở hắn về nhà.