"Dịch An."
Doãn Kinh Mặc thấy thế, tiến lên trước một bước chặn lại động tác của anh: "Cô ấy còn nhỏ, vẫn không hiểu chuyện, cũng không biết mình đang nói cái gì."
Thẩm Dịch An nheo mắt: "Vậy cậu cũng không hiểu?"
Doãn Kinh Mặc bị vạch trần, sống lưng cứng đờ, theo bản năng tránh né ánh mắt của anh: Đúng vậy, hắn hiểu, cho nên nghe cô nói có thể qua đêm, hắn có chút...có chút phản ứng.
Nhưng Doãn Kinh Mặc không nghĩ bản thân mình bị tính là suy đồi đạo đức, hắn thích Nghiêm Thấm, đối diện với cô gái nhỏ nói những lời như vậy, hắn không thể không có cảm giác.
Hắn im lặng chính là câu trả lời đối với anh, Thẩm Dịch An siết chặt tay, sắc mặt đen kịt, trực tiếp kéo Nghiêm Thấm rời đi.
Cô gái nhỏ không biết sống chết, giãy giụa một hồi cũng không thoát ra được, đành quay đầu lại vẫy tay về phía Doãn Kinh Mặc.
Doãn Kinh Mặc định tiến lên, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ cười, vẫy tay với cô.
Tống Tuệ Ninh cũng muốn đuổi theo, nhưng Thẩm Dịch An kéo Nghiêm Thấm đi quá nhanh, giờ chạy đến cũng có chút lạc lõng, đứng tại chỗ thấy hơi xấu hổ.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
Ra khỏi công viên, đến một ven đường nhỏ gần công viên, Thẩm Dịch An kéo người đến trước mặt mình, thuỵ phượng nhãn hẹp dài nhìn cô chằm chằm.
Nghiêm Thấm không nhìn anh, cúi đầu xem lá cây dưới chân, giẫm lên tia nắng xuyên qua kẽ lá.
Người cao tuổi đi tập thể dục ngang qua đều quay lại nhìn hai tiểu bảo bối xinh đẹp này, một người lạnh mặt bộ dạng muốn giáo huấn, một người mím môi ủ rũ cúi đầu, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
"Tránh xa hắn ra." Thẩm Dịch An trầm giọng nói.
"Không muốn." Vừa rồi còn tỏ ra không muốn nói với anh một câu, nghe được lời này, cung phản xạ rất nhanh, thẳng thừng nói không hề do dự.
Thẩm Dịch An nhìn cô chằm chằm: "Mới gặp hắn có hai ba lần, em hiểu rõ hắn sao?"
Cô gái nhỏ vẫn còn già mồm, lanh lợi đáp trả: "Trong tình yêu chỉ có chất xúc tác, chính là Phenethylamine, Dopamine, Endorphin, Norepinephrine, nó không cần lý trí.
Thẩm Dịch An trầm mặt: "Học hành không ra gì nhưng mấy cái vớ vẩn nhớ rất nhanh."
Nghiêm Thấm quay mặt đi: "Không cần anh quan tâm."
"Ha." Anh cười lạnh: "Em rất có năng lực, là anh xen vào chuyện của người khác."
Thẩm Dịch An hít sâu một hơi, cười nhạo chính mình nhiều chuyện, cô cũng không phải em gái của anh, anh quan tâm như quá mức như vậy làm gì, đúng là làm việc thừa thãi.
Anh xoay người muốn đi, cô nhìn anh hai giây, quay đầu hướng ngược lại chạy đi.
Thẩm Dịch An nghe được tiếng bước chân chạy đi phía sau, quay đầu lại, một giây sau toàn thân đổ mồ hôi lạnh, "Nghiêm Thấm!"
Sắc mặt chàng trai biến sắc chạy về phía trước, nhưng đã chậm—
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
Một chiếc xe đạp điện từ chỗ ngoặt lao ra, không hề giảm tốc độ, bị điểm mù che khuất tầm nhìn, lao thẳng về phía Nghiêm Thấm.
Cô gái nhỏ rất nhẹ, bị đâm văng ra xa.
Thanh niên đi xe đạp điện đang chạy ship, thấy mình đâm ngã người, dừng xe lại, vội vàng chạy lại muốn đỡ cô.
Nhưng—
Trước khi hắn kịp chạy tới, đã có người nhanh hơn vượt lên hắn, ngồi xổm xuống bên người cô gái nhỏ, kiểm tra vết thương trên người cô.
"Bị đau ở đâu?" Thẩm Dịch An xem một lượt từ trên xuống dưới, cô gái nhỏ hôm nay mặc bộ quần áo thể thao, áo ngắn tay và quần dài màu trắng, có tác dụng bảo vệ trong trường hợp xây xước.
Nghiêm Thấm nâng lên lòng bàn tay bị trầy da.
Thẩm Dịch An thấy vậy, nâng cô dậy: "Còn bị thương chỗ nào nữa không?"
Cô gái nhỏ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Thật xin lỗi, tôi đang có việc gấp không chú ý bạn gái cậu bất ngờ xuất hiện, vậy thế này đi, đây là danh thiếp của tôi, nếu có vấn đề gì có thể gọi cho tôi." Thanh niên thấy hai người không hề chú ý đến "người gây hoạ" này, đành phải tự mình lên tiếng.