Doãn Kinh Mặc ngạc nhiên đứng thẳng lên, "Cậu...đến đây để theo dõi?"
Giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng lẽ sợ hắn sẽ bị Nghiêm Thấm giở trò gì sao?
Thẩm Dịch An liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đeo chiếc bờm tai mèo: "Thật trùng hợp."
Tống Tuệ Ninh cười cười, đi đến bên cạnh Thẩm Dịch An: "Học trưởng Kinh Mặc, sao anh lại đến đây cùng Tiểu Thấm?" Cô bỡn cợt dò hỏi: "Chẳng lẽ hai người đang yêu nhau?"
Doãn Kinh Mặc nắm lấy bàn tay nhỏ của Nghiêm Thấm, cười nhưng không nói, động tác thân mật đã chứng minh hết thảy.
"Anh Kinh Mặc, anh có sao không?" Nghiêm Thấm lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, nhỏ giọng nói: "Anh không thể chơi cũng phải nói với em chứ."
Doãn Kinh Mặc giơ tay sửa lại bờm tai mèo trên đầu cho cô: "Đã lâu không chơi, nên không quen, còn muốn đi chơi gì nữa? Tàu lượn siêu tốc?"
Nghiêm Thấm ngẩng mặt: "Em có thể chơi một mình."
Doãn Kinh Mặc giả vờ xụ mặt: "Em đừng coi thường anh, đi, xem bạn trai ngồi tàu lượn siêu tốc đây."
"Dịch An, chúng ta cũng đi cùng đi." Tống Tuệ Ninh mong chờ nhìn Thẩm Dịch An.
Thẩm Dịch An thật sự không thích những trò chơi giải như thế này, nhưng khi nhìn cô gái nhỏ không tim không phổi nắm lấy tay Doãn Kinh Mặc xếp hàng đi mua vé, "...Ừ.". Đọc thêm nhiều truyện ở ++ TRUМt ruyen.м e ++
Trong lúc xếp hàng, Nghiêm Thấm muốn đeo tai mèo lên đầu cho Doãn Kinh Mặc, Doãn Kinh Mặc có chút khó xử, nhíu nhíu mày, "Cái này..."
Cô gái nhỏ kiễng mũi chân, giơ tay, đôi mắt long lanh mở to nhìn hắn, mềm mại: "Hử?"
Doãn Kinh Mặc bất đắc dĩ đành cười cười, cúi thấp người xuống.
Du khách xung quanh thấy cảnh tượng này, nhịn không được khẽ cười.
Doãn Kinh Mặc không nhớ rõ lần cuối cùng mình đeo những thứ như vậy trên đầu là lúc nào, có chút cứng ngắc cúi xuống nhìn cô đang che miệng cười nhạo mình, ngón tay dí dí trán cô, "Còn cười."
Đời này mặt mũi cho cô hết.
Nghiêm Thấm: "Rất đẹp."
Doãn Kinh Mặc bóp bóp thái dương, vô lực "Ừm" một tiếng.
Tống Tuệ Ninh túm một bên cánh tay của Thẩm Dịch An, giọng nói đè thấp: "Học trưởng Kinh Mặc thật cưng chiều Tiểu Thấm, hai người họ rất xứng đôi."
Xứng đôi sao?
Anh nhìn không ra.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
Trên tàu lượn, Doãn Kinh Mặc lúc đầu còn cảm thấy ổn, nhưng tốc độ dần dần chuyển nhanh, lục phủ ngũ tạng trong người hắn như lộn hết lên, đôi mắt nhắm chặt, bên tai hình như mơ hồ nghe được có ai gọi tên mình.
Hắn nhìn sang bên cạnh, cô gái nhỏ liền cầm tay hắn, mi mắt cong lên cười với hắn.
Thần kinh căng chặt của Doãn Kinh Mặc giảm bớt, nhìn cô, cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo, biến thành phông nền cho cô.
Thẩm Dịch An siết chặt tay nhìn hai người phía trước, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi dời đi.
"Chúng ta vừa mới đến mà." Tống Tuệ Ninh lưu luyến nói.
Xuống từ tàu lượn siêu tốc, Thẩm Dịch An cảm giác hành động của mình có chút nực cười, muốn đi về, nhưng Tống Tuệ Ninh không muốn buông tha cơ hội tốt bồi dưỡng tình cảm giữa hai người.
Doãn Kinh Mặc mở miệng, cũng muốn giữ anh lại, "Lát nữa..."
"Anh Kinh Mặc, lát nữa chúng ta có thể đi xem phim được không?" Nghiêm Thấm kéo áo hắn.
Lời nói tới miệng của Doãn Kinh Mặc rút lại: "Được, muốn xem phim gì?"
Nghiêm Thấm: "Vịt Vương*."
*Nguyên tác 鴨王, tên tiếng Anh: The Gigolo, phim lẻ 18+ của Hồng Kông, chiếu năm 2015.
"Khụ khụ khụ khụ khụ--" Doãn Kinh Mặc đột nhiên bị sặc nước miếng: "Cái gì."
Cô gái nhỏ không biết bản thân đã nói một lời táo bạo đến mức nào, còn phổ cập thêm kiến thức: "Danh sách các bộ phim người lớn của Hồng Kông, anh Kinh Mặc không biết sao?"
Doãn Kinh Mặc: "....."
Nghiêm Thấm: "Không biết thật sao?"
Doãn Kinh Mặc che lại miệng cô, nhỏ giọng nhắc nhở: "Trung Quốc không có, em cũng không được đi xem loại phim này cùng nam sinh khác biết chưa?"
Tống Tuệ Ninh đỏ mặt thẹn thùng nhìn Thẩm Dịch An, cô cũng nghe qua mọi người truyền tai nhau bộ phim bị hạn chế ở rạp chiếu phim vào mấy năm trước.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
Khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Dịch An nhìn không rõ cảm xúc, nhưng lại mơ hồ khiến người khác cảm thấy lãnh đạm hơn so với bình thường.
Hoá ra, cô không phải chỉ biết mỗi trêu đùa anh, với người khác cũng như vậy.
"Có một rạp nhỏ có thể xem, em biết chỗ đó." Nghiêm Thấm kéo tay Doãn Kinh Mặc xuống, nóng lòng muốn nói cho hắn biết, "Hai người có thể cùng xem, còn có thể qua đêm."
Tống Tuệ Ninh bị khiếp sợ trước lời nói của cô, trợn to mắt nhìn.
Yết hầu Doãn Kinh Mặc cử động, hô hấp hơi loạn, nhìn cô với ánh mắt mờ mịt.
Thẩm Dịch An rũ mắt xuống, giây tiếp theo đột nhiên tiến lên, túm chặt cổ tay Nghiêm Thấm.