Sống lưng Thẩm Dịch An bỗng nhiên cứng đờ.
Nghiêm Thấm nhìn thẻ bài trên bàn, quay đầu sang nhìn anh.
"Tên tiểu tử này làm cái gì vậy, thu hồi đi thu hồi đi, em gái Nghiêm không cần để ý tới bọn họ, bốc bài lại một lần nữa đi, cái này không tính." Doãn Kinh Mặc vội đưa ra lời hoà giải.
"Kinh Mặc, bài bốc đã bốc rồi, sao nói thu liền thu, nếu không...Có thể đổi người, em gái Nghiêm, em thấy anh thế nào?"
Doãn Kinh Mặc ném cái gối dựa qua: "ĐMM."
Nghiêm Thấm chỉ nhìn Thẩm Dịch An.
Thẩm Dịch An nhấp ly rượu vang đỏ, nói: "Bỏ qua."
Những người khác cảm thấy vô cùng mất hứng, rốt cuộc thì trong phòng chỉ có một cô gái, hơn nữa diện mạo giống như thỏ con đáng yêu.
"Aiya, được được, em gái Nghiêm còn nhỏ, chúng ta...."
"Em muốn." Mọi người đang từ từ thối lui, cô gái nhỏ lại tự mình mở miệng.
Toàn bộ ánh mắt lập tức dán lên người cô.
Thẩm Dịch An nghiêng đầu, sắc mặt không vui: "Đừng quậy."
Doãn Kinh Mặc cảm thấy không khí mang theo chút quỷ dị, cười nói: "Em gái Nghiêm, hay là đổi thành bên phải, em thấy thế nào?"
Bên phải chính là hắn.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
"Này này này, Doãn Kinh Mặc cậu định làm gì? Chuyện tốt chỉ muốn hưởng một mình có đúng không? Các anh em ở đây đều độc thân cả." Một cô gái thanh thuần dễ thương, có ai lại không thích.
"Nếu muốn đổi, thì mỗi người phải có một cơ hội."
"Việc tốt không thể một mình cậu hưởng được."
"..."
Nghiêm Thấm nhìn chằm chằm Thẩm Dịch An.
Nhưng anh vẫn ngồi yên ở đó, không có bất kỳ phản ứng nào, như thể mọi chuyện không hề liên quan đến anh.
Nghiêm Thấm lập tức cảm thấy tức giận, nhỏ giọng nói: "Nếu anh không muốn, em sẽ đổi sang anh Kinh Mặc."
Khuôn mặt lạnh lùng của chàng trai biến thành giận dữ: "Nghiêm Thấm, em đừng quậy phá."
Cô gái nhỏ bụm miệng, hô: "Anh Kinh Mặc, em chọn anh."
Doãn Kinh Mặc kinh ngạc nhướng mày, không hiểu sao theo bản năng liếc nhìn Thẩm Dịch An, dừng lại, quay lại xoa đầu cô gái nhỏ: "Đang đùa anh sao?"
Nghiêm Thấm: "Anh không dám?"
Doãn Kinh Mặc không nghĩ tới bản thân sẽ có ngày bị cô gái nhỏ khiêu khích, cười nói: "Anh chỉ hôn bạn gái mình."
Hắn đang thử cô, xem cô có đồng ý không.
Nam sinh bên cạnh ngồi không yên: "Cậu đây chính là cáo già xảo quyệt, đi lừa gạt tiểu bạch thỏ."
Doãn Kinh Mặc vẫn cười cười, còn đang chờ Nghiêm Thấm trả lời.
Cô gái nhỏ quay đầu nhìn Thẩm Dịch An: "Anh Dịch An, em có thể làm bạn gái anh ấy không?"
Ở trong mắt người khác cô có vẻ ngây thơ vô số tội, nhưng đập vào trong mắt Thẩm Dịch An, lại tràn đầy khiêu khích.
Anh đã nói qua, cô đừng làm bậy, cũng không được dây dưa với Doãn Kinh Mặc, cô đúng là đem lời nói của anh thành gió thoảng bên tai!
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
Thẩm Dịch An đột nhiên đứng dậy.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía anh: "Dịch An cậu...."
Hay rồi, không phải vì một trò chơi mà trở mặt chứ?
Cho tới nay, Thẩm Dịch An tính tình lạnh lùng, nhưng cũng chưa bao giờ bộc lộ tâm tình, hôm nay thế lại có vẻ.....Kỳ lạ?
"Tôi đi nhà vệ sinh." Thuỵ phượng nhãn buông xuống, cất bước rời đi.
Trong nhà vệ sinh, Thẩm Dịch An mở vòi nước, nhìn nước chảy "Ào ào", vỗ nước lên mặt, bàn tay chống lên bồn rửa tay.
Mấy phút sau, anh giơ tay giật khăn giấy lau, lại bị người từ phía sau ôm lấy, cánh môi mềm mềm dán ở cổ anh.
Trong lúc toàn thân anh cứng đờ, nhón mũi chân, cánh tay mạnh mẽ xoay mặt anh lại, hôn lên môi anh.
Trong miệng cô không biết có vị gì, giống như một loại rượu mạnh nhất trên thế giới, lan toả ra giữa răng môi của hai người, khuấy động, bùng nổ cơ quan thần kinh.
Ngọt ngào, mãnh liệt, hoà quyện với hương rượu vang cùng hương trái cây, kết hợp lại làm người ta ý loạn tình mê.
Tay của cô vẫn đặt trên cổ áo anh, theo đà đẩy anh nửa ngồi lên bồn, chân dài của anh hơi cong lại, làm cho chiều cao giữa hai người được cải thiện, cô không cần phải ngửa cổ về sau quá nhiều.
Thẩm Dịch An chế trụ tay cô, trên khuôn mặt lạnh lùng mang theo tia ửng đỏ, "Dừng lại."
Anh dừng lại, cô càng tiếp tục, cô gặm cắn môi anh như một con vật nhỏ, lớn mật thì thầm vào tai anh: "Em muốn, nhìn anh, phát, tình."
Thẩm Dịch An bóp chặt cổ tay cô, giây tiếp theo tình thế đảo ngược, anh bế cô ngồi lên bồn rửa tay, trên bồn là đá cẩm thạch lạnh lẽo, cô lại đang mặc váy, bất ngờ tiếp xúc, thân thể run lên: "A."
"Đừng khiêu khích anh." Lòng bàn tay anh siết chặt eo mảnh mai của cô, giống như chỉ cần dùng sức bóp một chút liền gãy eo nhỏ, trán kề sát mái tóc của cô, giống như hai con thú đang đấu sức.
Anh vẫn đang kiềm chế, nhưng cô lại không kiêng nể gì, bàn tay len lỏi vào áo sơ mi của anh, "Bọn họ nói anh là thánh sư, nhưng họ không biết..." Cô nói, "Phải tuỳ xem cực khoái như thế nào."
Đồng tử Thẩm Dịch An co chặt, tim đập như trống, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, mấy giây sau vươn tay giữ chặt đầu cô, dừng sức hôn lên môi.