Hai nữ sinh vừa bước vào lớp vừa trò chuyện, đối với những chuyện bát quái tầm thường, Thẩm Dịch An luôn làm như không thấy, nhưng lúc này lại ngẩng đầu lên.
Tống Tuệ Ninh nhìn phản ứng của anh, trong đầu liền nghĩ tới Nghiêm Thấm bị Tôn Nhạc Nhạc nhốt ở trong nhà vệ sinh, Tôn Nhạc Nhạc giờ bị hắt nước, là....Nghiêm Thấm làm sao?
Lớp Mười Ba, Nghiêm Thấm nhìn Quý Hậu bước vào lớp, "Sao ống quần cậu lại ướt thế?"
Hầu Tử tiến lên muốn thông báo cho cô: "Quý ca ban nãy tuyệt lắm, trực tiếp dội hai chậu nước....."
Quý Hậu nghiêng đầu phía Hầu Tử liếc mắt một cái, khó khăn lắm Hầu Tử mới ngậm chặt miệng lại.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
Nghiêm Thấm khó hiểu nhìn về phía Hầu Tử: "Cái gì?"
Quý Hậu ngồi xuống ghế: "Không có việc gì, trong lúc lấy nước không cẩn thận bị đổ."
Nghiêm Thấm "À" một tiếng, cũng không để trong lòng.
Vào cuối tuần, những học sinh trọ trong trường có thể lựa chọn về nhà hoặc là ở lại, ký túc xá vẫn có người trực ban.
Doãn Kinh Mặc cũng không biết Nghiêm Thấm trọ ở trường, cho nên đến thứ bảy, lái xe trực tiếp đến Thẩm gia đón người.
Thẩm Dịch An mở cửa lên xe, thấy hắn vẫn còn ngửa cổ ngóng vào bên trong xem, "Tìm cái gì?"
Cánh tay Doãn Kinh Mặc tì trên cửa sổ xe, "Em gái Nghiêm sao vẫn chưa ra."
Thẩm Dịch An dừng một chút: "Cậu hẹn cô ấy?"
Doãn Kinh Mặc gật đầu, "Tôi quên mất không nói cho cậu, lần này tụ tập tôi còn mời em gái Nghiêm, vậy cô ấy đâu?"
Thẩm Dịch An: "Cô ấy trọ ở ký túc xá."
Doãn Kinh Mặc có chút kinh ngạc nhìn về phía anh: "Ký túc xá? Nhưng...." Hắn dừng lại, vế sau không tiếp tục nói nữa, việc đầu tiên làm là gọi điện thoại cho Nghiêm Thấm, nói là đứng ở cổng trường chờ cô.
Đây là buổi tụ tập đầu tiên sau khi Doãn Kinh Mặc về nước, tất cả mọi người tham dự đều trong vòng phú nhị đại, đã quen thuộc không thể quen thuộc hơn, bỗng nhiên nhìn đến bên cạnh Thẩm Dịch An và Doãn Kinh Mặc xuất hiện một cô gái nhỏ xinh đẹp tinh xảo thì mọi người có chút kinh ngạc.
"Đây là....Bạn gái của ai?
Nghiêm Thấm nhìn bàn tiệc bày biện các loại rượu, có chút tò mò, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy nhiều loại rượu khác nhau như vậy, tuy rằng chỉ mười mấy người tới, nhưng có vẻ rất phô trương.
"Không được đụng vào rượu." Thẩm Dịch An mở miệng.
Nghiêm Thấm: "Màu sắc sặc sỡ chính là đồ uống."
Đối thoại của hai người bị người khác nghe thấy, có chút kinh ngạc, "Dịch An, đây....là bạn gái nhỏ của cậu?"
Vừa dứt lời, trong phòng bao lập tức rơi vào yên tĩnh.
Loại yên tĩnh này xuất phát từ sự khiếp sợ.
Thật ra không thể nói là không khiếp sợ.
Bởi vì bọn họ cảm thấy, Thẩm Dịch An tính tình như núi băng, cả đời này phần lớn sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại, nhóm người bọn họ vừa có tiền lại có quyền, mặc dù ngoại hình không được xuất chúng cho lắm, nhưng mấy ai mà không có bạn gái. Thế nên tự động coi Thẩm Dịch An là người ngoài hành tinh, anh có một khuôn mặt đẹp trai khiến phụ nữ phải xếp hàng dài, là vẻ cấm dục cao cao tại thượng, căn bản không có khái niệm gần nữ sắc.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
Bây giờ....cũng gia nhập thế giới phàm trần rồi?
Doãn Kinh Mặc: "Nói nhảm cái gì đấy, đây là Nghiêm Thấm, là.....Là em gái của Dịch An, nghiêm túc một chút, đừng làm em gái Nghiêm khó xử, tôi sẽ không để yên đâu."
Nhóm người này sau khi nghe thấy từ em gái thì thu hết lòng hiếu kỳ về, cho nên cao lãnh chi hoa vẫn là cao lãnh chi hoa, thánh sư thì vẫn luôn trên mây.
"Dịch An, anh đặc biệt tò mò không biết cậu đặc biệt thích người như thế nào, không bằng chia sẻ với các anh, để các anh tư vấn cho?" Một người vừa mở chai rượu vừa cười.
Phòng bao nhanh chóng trở nên náo nhiệt, tất cả mọi người cười nói vui vẻ, có người chủ động bắt chuyện với Nghiêm Thấm, dù sao đây cũng là bông hồng duy nhất trong khu rừng xanh.
"Không được." Cô gái nhỏ vốn dĩ đang nói chuyện, nghe được có người muốn giới thiệu bạn gái cho Thẩm Dịch An, quay mặt ra bất bình.
Người khác cảm thấy cô dễ thương, cố ý trêu cô: "Anh Dịch An của em sớm muộn gì cũng phải tìm bạn gái, chẳng lẽ em muốn anh ấy suốt đời làm cẩu độc thân?"
"Nhưng em....A."
Thẩm Dịch An nhét vào miệng cô một chiếc bánh, đôi mắt Nghiêm Thấm mở to nhìn anh.
Doãn Kinh Mặc đưa cho cô ly cocktail có nồng độ cồn thấp, bị Thẩm Dịch An ngăn lại, cầm ly nước vị dâu đưa đến trước mặt cô: "Không được nói lung tung, không được đụng vào rượu, một chút cũng không được, nghe rõ chưa?"
Nghiêm Thấm bĩu môi, bộ dáng mất hứng.
"Nào, tới đây chúng ta chơi bàn xoay, Truth or Dare."
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
Mười mấy người ngồi thành một vòng, Nghiêm Thấm ngồi giữa Thẩm Dịch An và Doãn Kinh Mặc.
Trong ba người, Doãn Kinh Mặc là người đầu tiên bị chai rượu chỉ tới.
"Có phải trong lúc đi du học cậu đã ngủ với cô gái ngoại quốc?" Câu hỏi vừa ra, nhóm người bắt đầu ồn ào.
Bình thường vấn đề này, Doãn Kinh Mặc vẫn có thể trả lời được, nhưng giờ phút này—
Hắn nhìn đến ánh mắt của Nghiêm Thấm, có chút ngượng ngùng, cầm lấy ly rượu trước mặt trực tiếp ngửa cổ uống.
Cũng may cô gái nhỏ đang chăm chú uống nước trái cây, không nhìn hắn bằng đôi mắt trong suốt kia.
"Đây là tình huống gì?" Những người khác liếc nhau khó hiểu.
Doãn Kinh Mặc ho nhẹ một tiếng, không giải thích.
Chai rượu vẫn tiếp tục quay, lần này chỉ về phía Thẩm Dịch An.
Doãn Kinh Mặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, vấn đề đám người kia hỏi so với bình thường có chút nhạy cảm, nếu hỏi quá nhiều, bản thân hắn không thể chống đỡ được.
Đương sự Thẩm Dịch An rũ mắt nhìn thoáng qua.
"Thẩm Dịch An của chúng ta đã dành trái tim cho ai hay chưa? Có khi xem phiến* cũng coi như, ha ha ha ha ha....."
*Phim người lớn
Trong số mọi người ở đây, vấn đề này của Thẩm Dịch An cũng quá dễ để trả lời, dù sao cũng là thánh sư của nhân gian, có thể khai quật tin nóng trên người anh thật sự không nhiều.
Nhưng—
Anh im lặng.
Tất cả mọi người đều cho rằng anh vẫn như cũ nói một câu lạnh lùng "Không có."
"ĐM, lại là tình huống gì đây?"
Cái miệng nhỏ đang uống nước trái cây của Nghiêm Thấm dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Dịch An, lòng tràn đầy chờ mong.
Thẩm Dịch An nhận thấy ánh mắt của cô, vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng tắp, mấy giây sau...Cầm lấy ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.
Trong phút chốc, phòng bao náo nhiệt hẳn lên.
"Có biến có phải hay không?" Mọi người nháo nhào kích động.
"Có gì đó không ổn, nếu không nhầm thì trước đây cậu thường trực tiếp trả lời—" Những người khác đồng thanh hô: "Nhàm chán!"
Sau đó là một trận cười vang.
"Hai người đang hợp sức cố tình làm người khác mất hứng đúng không? Một đám ngồi uống rượu thế này sao được? Ai không biết còn tưởng đến đây thi uống, tiếp theo không trả lời thì phải chọn mạo hiểm, không được uống rượu nữa." Có người không phục, lập tức sửa quy tắc trò chơi, lại được mọi người nhất trí đồng ý.
Mười phút sau.
"Oa, em gái Nghiêm, đến lượt em." Mọi người nóng lòng chờ mong.
Nghiêm Thấm: "Em chọn mạo hiểm."
"Rất tuyệt, nhìn đi, đây mới là đạo lý trò chơi, nếu là em gái, anh cũng không làm khó. Trong tay anh có ba lá bài, em chọn một lá tượng trưng cho sự thách thức của em."
Nghiêm Thấm: "Lá thứ hai."
Mấy người cười xấu xa: "Không đổi?"
Nghiêm Thấm: "Ừm."
Người nọ cầm lá bài trong tay lật ngửa đập xuống bàn: "Thách em cùng chàng trai bên trái hôn môi!"
Bên trái chính là Thẩm Dịch An.