*Muội khống: yêu điên cuồng em gái/muội muội
Doãn Kinh Mặc cười khẽ, vẫn còn là tiểu tiên nữ thích phản nghịch.
"Xin nghỉ trốn học không thể được, nhưng....." Hắn nói: "Ngẫu nhiên một ngày thật ra cũng chẳng sao."
"Cô ấy xếp hạng vừa rồi ở mức 500." Thẩm Dịch An trầm giọng nói.
Doãn Kinh Mặc dừng một chút, lúc sau mới phản ứng, chớp chớp mắt, nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn, "Em gái muội, thành tích của em đấy à?"
Đối với Doãn Kinh Mặc, người có thể vào Đại học Tứ Phương với tư cách là sinh viên trao đổi mà nói, kết quả thảm như vậy đúng là không nỡ nhìn.
Nghiêm Thấm hỏi lại hắn: "Nhất định phải học thật giỏi sao?"
Doãn Kinh Mặc cười cười: "Cũng không cần phải nói như vậy, nhưng....Anh cảm thấy anh Dịch An nói cũng đúng, trốn học vẫn là không nên làm."
Nghiêm Thấm ngẩng đầu nhìn hắn: "Em không thích nam sinh giảng đạo với em."
Cô gái nhỏ buông xuống một câu, xoay người bỏ chạy.
Doãn Kinh Mặc há hốc mồm, vội vàng đuổi theo, nhưng chạy vài bước, quay đầu nhìn Thẩm Dịch An vẫn còn đứng tại chỗ, ngẩn vài giây: "Cậu không quản?"
Thẩm Dịch An: "Cô ấy khác so với các cô gái cậu từng hẹn hò."
Doãn Kinh Mặc bước chân dừng lại, cười nói: "Không nghĩ tới, cậu chính là muội khống." Hắn chỉ tỏ ra có chút hứng thú, anh liền tới cảnh cáo hắn một câu.
Ánh mắt Thẩm Dịch An thâm thuý: "Cô ấy còn nhỏ, có những thứ không hiểu được." Chính là lá gan lớn không kiêng nể gì.
Doãn Kinh Mặc cười nói: "Nếu sau này tôi và cô ấy ở bên nhau, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy."
Thẩm Dịch An túm chặt cổ áo hắn: "Doãn Kinh Mặc, hai người không hợp, đừng động vào cô ấy."
Doãn Kinh Mặc sửng sốt: "Cậu đây là....bảo hộ quá mức rồi không? Tôi còn chưa làm cái gì cả."
Tại sao trước kia hắn không có phát hiện, tính cách cao lãnh chi hoa như anh lại bảo vệ người của mình như vậy?
Thẩm Dịch An rũ mắt, chậm rãi thả tay ra, bàn tay buông xuống chậm rãi siết chặt.
Doãn Kinh Mặc cho rằng hành động ban nãy là anh nhất thời xúc động, sửa lại cổ áo, cười nói: "Nói thật ra, nếu tôi có một người em gái xinh đẹp như vậy, so với cậu tôi còn bảo hộ gắt gao hơn, ha ha ha ha....."
Đôi mắt chàng trai rũ xuống, che đi biểu cảm nơi đáy mắt.
Em gái....Sao?
Nghiêm Thấm mất tích hai tiết, trở lại trường trước tiết học đầu tiên của buổi chiều.
Thấy cô đến, Quý Hậu ném chiếc bánh hamburger cho cô, "Sao bây giờ cậu mới đến? Tôi còn tưởng cậu bị lạc."
Nghiêm Thấm: "Tôi ăn rồi."
Quý Hậu đang chơi game, dựa lưng vào ghế, gác chân lên hộc bàn, "Giữ lại, đói thì ăn."
"Quý Hậu." Chủ nhiệm Lý đến lớp tìm người, đứng ở cửa gào lên.
Trận đấu đang đến hồi gay cấn, ngón tay dừng lại: Lão già này mãi không ngừng.
"Đi thôi." Quý Hậu cất điện thoại, nói với Nghiêm Thấm.
Bản kiểm điểm chưa nộp, lão già này khẳng định lại muốn phát điên.
Nghiêm Thấm yên lặng đứng lên, lại nghe tiếp: "....Nghiêm Thấm không cần tới." Chủ nhiệm Lý nói: "Bản kiểm điểm lần này viết không tồi, hy vọng em nói được làm được, kế tiếp phải xem biểu hiện của em."
Nghiêm Thấm: "...." Bản kiểm điểm?
Quý Hậu: ".....???!!" Cậu viết lúc nào?
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Quý Hậu, Nghiêm Thấm càng thêm mờ mịt, cô không viết a.
Nhưng chủ nhiệm Lý đối với bản kiểm điểm này rất hài lòng, cũng không giống là giả.
Quý Hậu đi tới văn phòng chủ nhiệm, trên hàng lang đụng phải Thẩm Dịch An, Thẩm Dịch An chào hỏi chủ nhiệm Lý không hề nhìn Quý Hậu, hai người đi qua nhau.
Trong văn phòng, trên bàn chủ Nhiệm Lý đúng lúc đang bày bản kiểm điểm ký tên Nghiêm Thấm, chữ viết tinh tế, tình ý chân thành, làm người cảm động.
Quý Hậu vừa liếc, mí mắt giật giật, tại sao hắn không biết Nghiêm Thấm viết văn hay như vậy?
Mà chữ viết này....
Làm sao Quý Hậu lại không nhận ra cơ chứ.....