Doãn Kinh Mặc lúc đầu sửng sốt, lúc sau mới cười ra tiếng: "Sơ yếu lý lịch của anh không có ở đây, em muốn biết cái gì có thể trực tiếp hỏi anh."
Hắn bảo cô hỏi, cô gái nhỏ cũng không khách khí, hỏi từ cá nhân đến gia đình, từ chiều cao đến yêu cầu đối với bậc con cháu, bộ dáng nhìn rất nghiêm túc, nhưng toàn bộ quá trình giống như để thoả mãn lòng hiếu kỳ của một đứa trẻ.
Doãn Kinh Mặc rất có phong độ thân sĩ, quả thật rất hài hước và thú vị, cùng cô trò chuyện trời Nam biển Bắc, nhìn bộ dáng tràn đầy hứng thú của cô. Nhưng chỉ có mình Thẩm Dịch An biết.
Cô thật sự không để tâm.
Bởi vì chân của cô dưới bàn vẫn luôn quấn lấy anh.
Cô có thể cùng một chàng trai khác khơi gợi lửa nóng, sau lưng lại câu dẫn anh, trong cuộc đời thuận buồm xuôi gió của Thẩm Dịch An, chưa bao giờ tưởng tượng có thể gặp người dám làm như vậy, hơn nữa là rất táo bạo, không thèm kiêng nể ai.
Ánh mắt Thẩm Dịch An mờ mịt.
"Anh Dịch An ban nãy nói << Sấn Sam Nhất Giác>> là của anh Kinh Mặc và tiểu bảo bối gì vậy?" Nghiêm Thấm vô tội đặt câu hỏi.
Doãn Kinh Mặc biết cách ăn nói giờ cũng cứng họng.
Cậu nhìn đi, cô gái nhỏ này hư đến cỡ nào, kiêu căng ngạo mạn đến mức nào, vẫn có thể khiến người khác khó xử khi một mình gây ra chuyện.
Cô nhìn Thẩm Dịch An đầy khiêu khích, như muốn nói: Anh nhìn đi, anh không để ý đến em, sẽ có những người khác thích em.
Thẩm Dịch An mím môi, đứng dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Doãn Kinh Mặc cầm cổ tay Nghiêm Thấm kéo cô đứng lên.
Doãn Kinh Mặc bị hành động của Thẩm Dịch An làm cho sửng sốt, hắn và Thẩm Dịch An quen biết nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ chứng kiến bộ dáng thất thố của anh, chờ khi hắn phục hồi tinh thần, Thẩm Dịch An đã kéo Tiểu Tiên Nữ của hắn ra ngoài.
Doãn Kinh Mặc vội vàng chạy theo, lại bị phục vụ khuôn mặt tươi cười nhắc nhở: "Thưa quý khách, ngài vẫn chưa thanh toán."
Thẩm Dịch An kéo Nghiêm Thấm ra khỏi nhà hàng, lúc này cô rất ngoan, không hề giãy giụa, cũng không có không coi ai ra gì, chỉ uỷ khuất nhỏ giọng nói: "Anh Dịch An, anh làm em đau."
Thẩm Dịch An kéo người dứng dưới bóng cây, bước chân dừng lại, "Cách xa hắn ra một chút."
Nghiêm Thấm mím môi, giọng mềm mại, "Không muốn."
Chàng trai hạ mắt: "Nghiêm, Thấm."
"Anh chỉ biết hung dữ với em." Hốc mắt cô gái nhỏ hồng hồng, vô cùng bất bình.
Thẩm Dịch An cảm thấy đỉnh đầu đau nhức, chưa bao giờ gặp phải người và chuyện khiến mình đau đầu thế này, nhưng lấy lại tinh thần rất nhanh: "Ai là <> có cần anh nói cho em biết không? Lại dám nói chuyện phiếm với hắn, lá gan em lớn đến mức nào?"
Cô gái nhỏ nâng mặt, giống như con vật nhỏ tuỳ hứng: "Anh ấy thích em, em muốn làm bạn gái anh ấy, muốn cùng anh ấy ở bên nhau."
Cô nói: "Nếu anh và em không ở bên nhau, em sẽ cùng anh ấy ở bên nhau."
Thẩm Dịch An kiềm chế tính tình, tính cách của anh lạnh lùng, lại chưa có ai có thể dễ dàng điều khiển cảm xúc của anh lên xuống, nhưng cô hiển nhiên là có thể, "EM!" Anh siết chặt bàn tay: "Tuỳ em!"
Anh ngu ngốc, mới đi quản cái cô gái nhỏ kiêu ngạo này.
Thẩm Dịch An quay người rời đi, Doãn Kinh Mặc vội vàng kéo người ngăn lại, hiện tại cũng hiểu rõ: "Đợi đã, cậu nên nói cho tôi biết, quan hệ của hai người là gì?"
Không cẩn thận hắn lại đi đào góc tường của bạn thân đi?
Doãn Kinh Mặc tuy rằng qua lại không ít bạn gái, nhưng nhận định bạn thân chỉ có mình Thẩm Dịch An, tất nhiên không hy vọng bởi vì chuyện này mà sinh ra hiểu lầm.
Thẩm Dịch An rũ mắt: "Cô ấy là Nghiêm Thấm."
Doãn Kinh Mặc khó hiểu: "Tôi biết tên cô ấy là Nghiêm Thấm."
Thẩm Dịch An: "Là con gái người bạn đã mất mà ba tôi đưa về."
Doãn Kinh Mặc đầu tiên là ngây ra, sau đó lập tức nhớ tới, chuyện này trước đây có nghe Thẩm Dịch An nói qua một lần, chỉ là anh tuỳ tiện nhắc tới, rồi cũng không có tin tức liên quan đến nữa, bản thân hắn cũng tự động quên đi, không ngờ rằng ngày đầu tiên về nước đã đụng phải.
Doãn Kinh Mặc cười cười: "Hoá ra là em gái Nghiêm."
Cánh tay hắn đụng bên phải Thẩm Dịch An, "Có em gái xinh đẹp như vậy cậu cũng không nhắc tới vào lần chúng ta nói chuyện, trước tiên tôi cũng nên chuẩn bị quà cho em gái Nghiêm." Hắn hỏi Nghiêm Thấm, "Tiểu Tiên Nữ thích gì, anh Kinh Mặc đưa em đi mua."
Nghiêm Thấm vẫn chỉ nhìn Thẩm Dịch An.
Doãn Kinh Mặc ho nhẹ một tiiếng, hạ giọng nói bên tai Thẩm Dịch An: "Em gái Nghiêm thích cái gì? Tên tiểu tử cậu cũng không hề nghĩa khí, em gái xinh đẹp như vậy không thèm giới....."
Thẩm Dịch An lùi về sau một bước, "Cô ấy phải về học, không có thời gian cùng cậu đi chơi."
Doãn Kinh Mặc mới nhớ ra hôm nay không phải cuối tuần thì có chút tiếc nuối: "Em gái Nghiêm, vậy anh chờ em tan học....."
"Em có thể xin nghỉ." Cô khiêu khích.