EDITOR: Độc Ly
Điều Thẩm Dịch An có thể làm chỉ có hạn, nhưng dưới ánh mắt mong đợi của cô gái nhỏ, anh vẫn gật đầu.
Trần Mộng Kỳ nhìn, cũng không nói câu gì, cũng chưa từng ôm bất kỳ hy vọng xa vời nào.
Nghiêm Thấm để cô trước tiên ở lại đây, Trần Mộng Kỳ không nói tốt mà cũng không nói không tốt, trong lúc sắp xếp phòng ngủ, cô mở miệng hỏi: "Cậu không thích Thẩm Dịch An đúng không?"
Nghiêm Thấm đóng cửa lại, Thẩm Dịch An đang bên ngoài dọn bàn.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
"Nếu nói thích thì quá nông cạn."
Trần Mộng Kỳ nói với cô: "Hắn đối với cậu rất tốt."
Nghiêm Thấm đứng phía sau cô, chải lại mái tóc dài cho cô, có chút khô, "Vì vậy anh ta đối với tôi rất hữu dụng."
Cô dành ra nhiều thời gian và kiên nhẫn như vậy chỉ để khiến anh yêu cô.
Trần Mộng Kỳ lắc đầu nhìn cô: "Cậu muốn lợi dụng hắn, để cho ba con họ chém giết lẫn nhau sao?"
Nghiêm Thấm nghiêng đầu, mỉm cười nói: "Đây là......Bí mật."
Chuyện chưa thành, không thể nói cho quỷ và thần biết.
"Cậu muốn chứng kiến, phải sống thật tốt." Nghiêm Thấm nói với cô, "Đây sẽ là một tiết mục xuất sắc."
Trần Mộng kỳ biết, Nghiêm Thấm rất thông minh, so với cô rất thông minh, lá gan cũng so với cô lớn hơn, chính mình cũng không làm được như Nghiêm Thấm, vùng vẫy trong vực sâu vẫn có thể nghĩ cách phản kích, còn cô lại không có chút dũng khí nào.
Cũng khó trách, Nghiêm Thấm như thế mới có thể dụ dỗ Thẩm Dịch An điên cùng cô ấy.
"Tôi có thể nghỉ ngơi trước không?" Trần Mộng Kỳ thì thào.
Nghiêm Thấm gật đầu, đưa chìa khoá cho cô, "Đây là chìa khoá dự phòng, có việc gì thì gọi cho tôi."
Khi cô đi đến cửa phòng, Trần Mộng Kỳ mở miệng: "Nghiêm Thấm, cảm ơn cậu."
Cảm ơn cậu, dù chưa từng thân thiết, nhưng lại nguyện ý giúp tôi.
Ngón tay Nghiêm Thấm bấu chặt nắm cửa, "Chúng ta không phải, bạn bè sao."
Trần Mộng Kỳ ngơ ngẩn, ngốc ngốc nhìn hướng cửa, thẳng cho đến khi Nghiêm Thấm đi rồi vẫn chưa hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, thật lâu thật lâu lúc sau, cô nằm nghiêng người, dùng chăn chùm kín đầu, đè nén khóc nức nở.
"Sao vậy?" Thẩm Dịch An dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, thấy cô đứng xuất thần ở phòng bếp, lên tiếng hỏi.
Nghiêm Thấm ôm lấy anh, hít thật sâu mùi hương thanh thanh mát lạnh trên người anh, như một liều thuốc có tác dụng trấn an, thấp giọng nói: "Thẩm mỹ nhân, anh thật thơm."
Thẩm Dịch An chỉ cho rằng cô đang nói đùa, trên người anh chưa từng dây mùi gì, lòng bàn tay to của anh nhẹ nhàng chạm vào tóc cô vuốt đuôi ngựa, khi đi lại sẽ lắc lư, trông rất đáng yêu.
"Những bình luận trên mạng đối với Trần Mộng Kỳ không có lợi, có thể là thuỷ quân Trần gia thuê, em khuyên cô ấy tạm thời đừng lên mạng." Thẩm Dịch An nhắc nhở cô.
Cô gái nhỏ dựa vào ngực anh ngoan ngoãn gật đầu: "Ưm."
Hai người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, dưới sự giới thiệu của Doãn Kinh Mặc, Thẩm Dịch An tìm được một luật sư có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Nghiêm Thấm gối đầu lên đùi anh, cơn buồn ngủ ập đến khi đang xem điện thoại, lập tức "Bộp" một tiếng điện thoại rơi vào mặt, đập trúng mũi, lập tức bừng tỉnh, kêu lên đau đớn.
Thẩm Dịch An cúi đầu nhìn tình trạng thảm hại của cô, lấy điện thoại cô để sang một bên, kéo tay cô đang che mũi, "Để anh xem.......Chảy máu mũi rồi."
Cô gái nhỏ nức nở một tiếng, "Đau quá."
Thẩm Dịch An vừa tức giận vừa buồn cười, ban nãy bảo cô ngồi nghiêm chỉnh cô không nghe, hiện tại đập trúng lại bắt đầu thấy có lỗi, đỡ cô dậy, lấy khăn giấy chặn lại, "Tủ lạnh có đá không? Chườm một lúc sẽ đỡ."
Nghiêm Thấm nghĩ nghĩ, "Hình như, hình như không có."
Anh đứng dậy đi xem, dặn cô ngồi đàng hoàng, nhưng cô gái nhỏ dường như không muốn nghe lời chủ nhân, đằng sau như mọc thêm cái đuôi nhỏ vẫy vẫy đi theo anh phía sau, một tay dùng giấy che lại mũi, một tay nắm góc áo anh, sợ anh mặc kệ mình.
Thẩm Dịch An đành phải từ bỏ ý định bắt cô ngồi một chỗ, khom lưng tìm kiếm một cục đá, bọc ngoài một chiếc khăn lông chườm lên mũi cô.
"Á—"
Cái lạnh ập đến, làm cô hít hà một hơi.
Thẩm Dịch An giơ tay giữ chặt cô đang định lùi lại, "Ngoan một chút."
Nghiêm Thấm: "Lạnh."
Thẩm Dịch An nhìn cô: "Không chườm mũi sẽ sưng."
Nghiêm Thấm: "Nhưng......"
"Nếu vừa rồi có ai đó nghe lời, sẽ không bị điện thoại rơi trúng."
Nghiêm Thấm mím môi, yên lặng hừ hai tiếng.
"Cạch—"
Cửa bị đẩy từ bên ngoài, ba người vừa nói vừa cười tiến vào, đồ trong tay còn chưa kịp bỏ xuống, là bởi vì thấy hai người cử chỉ thân mật đứng trong phòng khách mà đột nhiên im bặt.