EDITOR: Độc Ly
"Đi đường kiểu gì vậy? Không nhìn thấy xe sao?!"
"Có biết lao ra đường như vậy rất nguy hiểm không? Các người không nhìn thấy đèn đỏ sao? Không biết lúc này không được qua đường sao?"
Tài xế còn tưởng đâm người bị thương, vội vã xuống xe, nhìn thấy người không có chuyện gì to tát, cục đá trong lòng giờ mới rơi xuống.
Mà Nghiêm Thấm được Thẩm Dịch An ôm vào trong ngực giờ vẫn chưa phản ứng lại, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
Sắc mặt chàng trai cũng không tốt đẹp hơn là bao, chặt chẽ đè lại tay cô, còn có chút hơi hoảng sợ.
Nếu không phải anh kịp thời kéo cô lại, người bị đâm chính là cô.
"Anh Dịch An, anh không sao chứ?" Xe đụng vào Thẩm Dịch An, không xác định được mức độ nặng nhẹ.
Đôi môi mỏng của chàng trai mấp máy, "Không sao."
Tài xế bị một phen kinh sợ, hùng hổ lái đi.
Nghiêm Thấm bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, nhìn lại phương hướng ban nãy, Trần Mộng Kỳ vẫn đứng nơi đó vẫn chưa rời đi.
Hiển nhiên là cô nhìn được sự việc bên này.
Nghiêm Thấm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời bước tới phía cô.
Nghiêm Thấm đưa cô về căn cứ bí mật của bốn người, bảo cô đi tắm rửa trước, còn chuẩn bị sẵn quần áo cho cô trong phòng tắm.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Nghiêm Thấm ngồi trên sô pha, khói mù tích tụ trong đầu vẫn chưa có dấu hiệu tan biến.
Trần Mộng Kỳ đứng dưới vòi hoa sen, mặt sàn dưới chân dính đầy vệt nước đen ngòm, cô ngửa đầu, dòng nước ấm áp rơi trên gò má, cô không thể ở lại đây lâu, Nghiêm Thấm không phải đấng cứu thế, không thể giúp cô mãi được. Nếu nguyện ý giúp cô sẽ bị hãm sâu vào vũng bùn, thì sẽ là chuyện khó giải quyết, chính mình không thể gây thêm phiền toái cho Nghiêm Thấm.
"Anh Dịch An, cánh tay của anh." Sắp xếp đâu vào đấy, lúc này cô mới chú ý đến cánh tay Thẩm Dịch An đã che chở cho cô, giờ đã thành một mảng xanh tím, máu đã đọng lại.
Cô chạy tới, muốn cởi bỏ áo sơ mi của anh, Thẩm Dịch An chặn lại tay cô: "Không có việc gì."
"Có chuyện." Nghiêm Thấm mím môi, kiên trì không chịu buông tay.
Thẩm Dịch An rũ mắt nhìn cô, không tiếng động thở dài: "Nghiêm Thấm, em là con gái." Làm gì có ai như cô, lại đi cởi quần áo của người khác phải để thể hiện sự quan tâm.
"Anh Dịch An lúc cùng em lên giường còn.....Ưm ưm ưm." Lời nói nũng nịu quyến rũ của cô chưa nói hết đã bị anh bịt kín miệng, bên tai Thẩm Dịch An hơi phiếm hồng, liếc mắt một cái nhìn thấy Trần Mộng Kỳ từ phòng tắm bước ra, thấp giọng mắng cô gái nhỏ: "Nói bậy gì đó."
Nghiêm Thấm nhìn anh chớp chớp mắt, túm tay anh, kiên trì nói: "Còn."
Thẩm Dịch An: "......"
"Anh lúc ấy còn hôn em, còn sờ em, nói eo của em thon......" Cánh môi của cô lúc đóng lúc mở, như phải nói hết chuyện ngày hôm đó cho anh nghe.
Thẩm Dịch An chỉ có thể che miệng cô một lần nữa, "Câm miệng."
Anh hung hăng, cô bắt đầu mím môi, đầu lưỡi liếm lòng bàn tay anh, ẩm ướt nóng nóng, làm người run rẩy, đôi mắt quyến rũ.
Trần Mộng Kỳ thay quần áo sạch sẽ, đi ra nhìn chính là một màn này, chàng trai thân hình cao dài ngồi trên ghế sô pha, cô gái nhỏ ngồi dưới đất, thân thể dựa sát vào anh, ngón tay câu lấy áo sơ mi của anh, ngửa đầu chớp nhẹ đôi mắt xinh đẹp.
Một hình ảnh thật đẹp, từ trong ánh mắt Thẩm Dịch An, Trần Mộng Kỳ nhìn thấy được tình yêu, nhưng Nghiêm Thấm thì sao?
Trần Mộng Kỳ không nghĩ rằng Nghiêm Thấm đem lòng yêu chàng trai tuấn tú lạnh lùng trước mặt này.
Cô hận Thẩm gia, sẽ không có chuyện Nghiêm Thấm thích con trai của Thẩm Tuấn Tài.
"Người ra rồi." Thẩm Dịch An liếc Trần Mộng Kỳ đứng ở cửa phòng tắm, thu về tay của mình, nắm chặt lại, trên đó vẫn còn mang theo hơi ấm.
Cô gái nhỏ lúc này mới quay đầu lại, thấy Trần Mộng Kỳ nhìn bọn họ, cũng không thấy ngượng ngùng, ngược lại cười với cô, chỉ vào hộp cơm đặt trên bàn: "Tôi vừa đặt cơm, đến ăn đi."
Ba người ngồi trên bàn ăn, Nghiêm Thấm nói với cô: "Đây là nơi bạn bè chúng tôi thường xuyên tụ tập, tạm thời cậu có thể ở đây, sẽ không có ai biết."
Trần Mộng Kỳ đang ăn cơm, dừng một chút, nói: "Một lát nữa tôi sẽ đi."
Chiếc đũa trên tay Nghiêm Thấm khựng lại, nhìn vào đôi mắt xám xịt của cô: "Cậu....Không muốn tôi giúp sao?"
"Hai chúng ta ai cũng không giúp được ai mà, không phải sao?" Trần Mộng Kỳ đối diện với cô, khuôn mặt tràn đầy suy tàn, giống như một ông lão tuổi xế chiều, thấp giọng đáp lại, "Không phải sao?"
Hỏi Nghiêm Thấm, cũng là hỏi chính mình.
Cánh môi Nghiêm Thấm khép mở vài lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói được gì, ánh mắt nhìn sang Thẩm Dịch An: "Anh Dịch An, có thể giúp cô ấy được không?"