Nhìn thấy mọi người đều vui vẻ mà vây xung quanh Taishi và Hiroko, Hạ Dương liền im lặng lùi lại vài bước. Mọi người ở đây đều là người quen của nhau, chủ đề nói chuyện cũng rất nhiều, chỉ có cô là người lạc lỏng, bản thân cô vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây. Hạ Dương nhìn thoáng qua Taishi, thấy anh nói chuyện rất vui thì cười khổ. Cô không thuộc về nơi này, Taishi cũng không thuộc về cô, cô ở lại đây chỉ tự làm bản thân mình đau khổ thêm thôi.
Hạ Dương im lặng rời đi, chỉ là khi cô vừa xoay người lại thì Taishi cũng nhìn qua. Anh thấy rất rõ khuôn mặt buồn bã và cô đơn của cô, cũng thấy rõ lòng anh hiện tại đang như bị ai đó siết chặt. Cảm giác rõ ràng rất khó chịu.
Hạ Dương định sẽ rời khỏi buổi tiệc, nhưng sau đó cô lại không biết đi đâu, nhớ đến lời Genji dặn dò nên cô quyết định chỉ tìm một góc nào đó nghĩ ngơi.
Lúc Hạ Dương đang lo lắng nhìn xung quanh tìm chỗ có thể ngồi nghĩ, thì có một người phục vụ bước đến “Xin chào, cô có cần giúp đỡ gì không?”
Hạ Dương mỉm cười nói “Tôi hơi mệt, ở đây các anh có chỗ nào ngồi nghĩ được không?” Hạ Dương không nói dối, gót chân của cô lúc này bị giày cao gót cạ vào vô cũng đau rát, khẳng định là đã mất đi một miếng da nữa rồi.
Người phục vụ vội vàng đưa tay hướng dẫn “Ở phía này, cô đi theo tôi nhé.”
Hạ Dương gật đầu rồi đi theo anh ta.
Mặc dù là buổi tiệc đứng ngoài trời, nhưng ở đây vẫn có sắp xếp chỗ ngồi và phòng riêng cho khách. Hạ Dương không muốn vào phòng riêng nên chỉ đơn giản nói người phục vụ tìm cho mình một góc khuất có ghế để ngồi là được.
Người phục vụ đưa cô đến một góc bên trong sân, xung quanh còn có mấy cây hoa nhài thơm ngát. Ở đây có một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế tựa được lót đệm nhìn rất êm ái. Người phục vụ còn chu đáo mang đến cho Hạ Dương một ly nước ép và một đĩa trái cây. Sau cùng anh ta còn đưa cho cô thêm một chiếc khăn lớn.
“Ở đây trời tối sẽ rất lạnh, cô dùng tạm cái này nhé.”
Hạ Dương gật đầu, cảm thấy người phục vụ này đúng là vừa tinh tế vừa nhiệt tình “Cảm ơn anh nhiều nha.”
“Không có gì đâu, nếu cô cần thêm gì nữa thì cứ gọi tôi.” Nói xong người phục vụ liền rời đi.
Lúc người phục vụ đi ra, bên ngoài đã có một người đứng ở đó đợi sẵn, nhìn thấy anh người phục vụ gật đầu “Tôi đã sắp xếp cho cô ấy xong rồi.”
“Cảm ơn anh.” Taishi nói xong liền gật đầu và vỗ vai anh ta.
Người phục vụ đã rời đi nhưng Taishi thì vẫn đứng ở đó. Đôi mắt anh chăm chú nhìn dáng vẻ của cô gái đang ngồi bên trong. Taishi không hiểu cảm xúc trong lòng anh là gì, anh chỉ biết khi cô rời đi anh đã cảm thấy rất lo lắng, anh lấy lý do đi vệ sinh để đi theo cô. Nhìn thấy cô lạc lỏng đứng ở cửa ra vào mà tim anh như bị ai đó bóp chặt. Anh lo lắng cô sẽ muốn rời đi, bên ngoài trời đã tối như vậy rồi,nếu cô đi một mình thì thật sự rất nguy hiểm. Vì vậy anh chỉ có thể nhờ người phục vụ đứng gần đó giúp đỡ cô, sợ cô bị lạnh anh còn chu đáo mượn của người phụ trách buổi tiệc một chiếc khăn.
Nhìn thấy Hạ Dương đã an ổn Taishi mới chậm rãi rời đi.
Taishi vừa quay trở lại, Hiroko đã nắm lấy tay anh “Anh đi đâu lâu vậy? Tay còn lạnh như thế này nữa?”
Taishi cầm lấy tay Hiroko đặt lên khủy tay của mình “Anh gặp một người quen ở cửa ra vào nên có đứng lại nói thêm vài câu.”
Hiroko không nghi ngời gì, cô mỉm cười và đưa cho Taishi một ly rượu.
Taishi nhận lấy sau đó vuốt mũi cô “Em uống ít thôi, một lát nữa say là anh không đưa em về đâu.”
“Nếu say thì em đến chỗ anh, anh không muốn em ngủ lại sao?” Giọng Hiroko tỏ ra hờn dỗi. Hai người đã đính hôn rồi nên cô cũng không kiêng dè gì.
Taishi bất đắc dĩ cười “Được rồi, đều nghe theo em hết.”
Mọi người trong buổi tiệc đều rất vui vẻ, toàn bộ đều là người quen nên bầu không khí rất thoải mái. Mấy người đàn ông hiếm khi có dịp tụ tập, vì vậy uống rượu rất hăng. Có vài người còn cầm lấy mi rô của người dẫn chương trình mà hát hò này nọ, mấy người phía dưới cũng cười vui vẻ mà hưởng ứng theo.
Nhóm người của Taishi ai nấy mặt cũng đã ngà ngà say theo, Hiroshi còn choàng vai Taishi cười nói “Này, khi nào cậu kết hôn chúng ta nhất định phải uống cho thật vui vẻ đó.”
Taishi cười đỡ lấy anh ta “Nhất định rồi.”
Lúc này điện thoại của Hiroko reo lên, cô nhìn thoáng qua màn hình, nhìn thấy số điện thoại người gọi đến cô liền hoảng hốt. Cô lén lút quay lại nhìn Taishi, phát hiện anh không chú ý tới mình liền thở phào. Cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc sau đó bước lại nói nhỏ với Taishi “Em có điện thoại, em ra ngoài nghe một chút nhé.”
Taishi gật đầu “Em nhớ cẩn thận đó.”
Lúc Hiroko nghe điện thoại xong quay trở lại, sắc mặt của cô có vẻ không được tự nhiên, cô lấy áo vest của Taishi trên người ra đưa cho anh “Em có việc đột xuất nên phải đi rồi.”
Taishi nhíu mày “Đã muộn như vậy rồi. Em có việc gì sao?”
“Phim em đóng có một số trục trặc, đạo diễn yêu cầu bọn em đều phải có mặt, có thể sẽ phải quay lại cảnh đó nữa.”
Taishi cầm lấy áo khoác “Vậy để anh đưa em đi.”
Hiroko vội vàng ngăn cản “Không cần…không cần đâu”
“Sao vậy?”
Nhìn thấy dáng vẻ nghi ngờ của Taishi Hiroko liền nắm lấy tay anh “Trợ lý của em đã đến đón rồi, huống chi nãy giờ anh uống nhiều rượu như vậy, lái xe đi đường xa sẽ rất nguy hiểm.”
Taishi nghe cũng cảm thấy hợp lý, anh gật đầu sau đó lấy áo của mình khoác lên cho Hiroko “Vậy thì em khoác áo thêm vào để lạnh.”
Hiroko vội từ chối “Không cần đâu…ý em là trong xe có điều hòa, với lại trợ lý của em cũng có mang áo đến.”
“Vậy anh đưa em ra ngoài.”
“Cái… cái này cũng không cần đâu.”
Nhìn thấy Taishi nhíu mày Hiroko vội nói tiếp “Anh Hiroshi say quá rồi, anh mau đỡ anh ấy đi. Em có thể tự đi được mà, từ đây đi ra ngoài cũng không có xa lắm.”
Taishi suy nghĩ một chút, cuối cùng anh vẫn gật đầu “Được rồi, vậy em đi đi. Đến nơi thì gọi cho anh.”
“Vâng.” Hiroko mỉm cười, cô bước lại hôn lên má Taishi một cái sau đó mới rời đi.
Hạ Dương buồn chán ngồi một chỗ xem điện thoại, cảm thấy thời gian không còn sớm nữa cô mới đứng dậy rời đi. Hạ Dương dự định đi ra ngoài tìm Genji, cô sợ anh ta không tìm thấy cô sẽ lo lắng.
Lúc cô vừa đi ra đến bên ngoài liền đụng một nhóm ba người đàn ông bước vào, dáng vẻ của họ rõ ràng đã rất say. Hạ Dương mím chặt môi, cô cố gắng lách người rẽ sang một hướng khác.
“Cô em này là ai vậy? Sao từ đó giờ bọn anh chưa gặp em?” Một trong số ba người tiến đến chặn Hạ Dương lại.
“Xin lỗi, tôi còn có việc.” Hạ Dương lùi lại, cô nhắm một hướng khác định rời đi.
Một người đàn ông khác lại chặn cô “Muốn đi thì cũng phải uống với bọn anh một ly chứ.”
Nói xong anh ta với tay lấy một chiếc ly ở trên bàn gần đó, người đàn ông bên cạnh anh ta còn rất phối hợp mà cầm chai rượu rót đầy vào ly.
“Nào, uống một ly thì anh sẽ để em đi.” Người đàn ông cợt nhã cầm lấy ly rượu đưa cho Hạ Dương.
Hạ Dương nhìn xung quanh, nơi này là một góc khuất của bữa tiệc, mọi người đều ở bên ngoài, cũng không ai chú ý đến khu vực bên này. Bên ngoài tiếng nhạc và tiếng cười nói rất lớn, nếu Hạ Dương la lên chưa chắc có người nghe được, đến lúc đó còn khiến ba tên này kích động thêm thôi.
Hạ Dương không còn cách nào khác là nhận lấy ly rượu “Nếu tôi uống hết thì các người sẽ để tôi đi sao?”
“Đúng vậy, em mau uống đi nào.” Ba người đàn ông vì say mà không đứng vững, lúc này cả ba đều loạng choạng mà nhìn Hạ Dương.
Hạ Dương hít vào một hơi, cô không do dự mà cầm ly rượu lên uống hết một lần.
Ba người đàn ông kia vỗ tay “Tuyệt, tuyệt lắm, tửu lượng của em thật tốt.”
“Nào, uống thêm một ly nữa.”
Hạ Dương sợ hãi, cô liên tục lùi về sau “Lúc nãy đã nói uống hết ly này các người sẽ để tôi đi mà.”
“Đi đâu chứ? Em uống tốt như vậy thì phải uống thêm vài ly mới đi được.”
Hạ Dương sắp khóc, lần đầu tiên trong đời cô sợ hãi đến như vậy. Cô nhìn ba người đàn ông phía trước, trong vô thức hai tay đã nắm chặt lấy góc váy, trong lòng cô lúc này rất hi vọng sẽ có người nào đó xuất hiện, ai cũng được, chỉ cần cứu cô thoát khỏi ba người này thôi.
“Đến đây, ngoan uống thêm một ly nữa anh sẽ để em đi.”
“Không, tôi không uống được nữa. Xin các người hãy để tôi đi, nếu không tôi sẽ la lên đó.” Hạ Dương đã bắt đầu khóc.
“Thì uống thêm một ly nữa thôi, uống xong anh sẽ để em đi mà.” Người đàn ông ở giữa cầm chiếc ly bước tới.
Đang lúc Hạ Dương tuyệt vọng, cô định cầm lấy ly rượu kia thì bất ngờ có một bàn tay khác từ đâu xuất hiện cầm lấy ly rượu.
“Cô ấy không uống được nữa đâu, để tôi uống thay cô ấy.”