Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 27



Thịnh Hạ về đến nhà, Vương Liên Hoa đang ngủ quên trên sô pha, nghe tiếng mở cửa mới giật tỉnh, “Về rồi à, mẹ nấu cháo kê hải sâm, để xem nguội chưa…”Nói rồi bưng bát lên, “Còn ấm đấy, tối nay ăn gì rồi?”

Thịnh Hạ lờ đi câu hỏi thứ hai, nói: “Mẹ, mẹ nghỉ sớm đi, sau này không cần làm bữa khuya cho con nữa đâu.”

“Mẹ ở nhà cũng rỗi mà.”

Thịnh Hạ đặt cặp xuống, “Mẹ mới đi đường dài về, ngủ sớm sẽ tốt hơn.”

“Ôi, Tuyền mà nghĩ được vậy thì phải tốt không.” Vương Liên Hoa thở dài, “Tranh thủ lúc nóng ăn đi.”

Thịnh Hạ vừa ăn vừa hỏi: “Tuyền thế nào rồi ạ?”

“Mặt cứ hầm hầm, nhưng cũng may không giở chứng gì nữa.”

Thịnh Hạ gật gù: “Vậy thì tốt.”

Vương Liên Hoa ngồi bên kia bàn ăn, “Hôm nay về cùng bạn họ Lư kìa à?”

“Dạ.”

Vương Liên Hoa ngập ngừng.

Thịnh Hạ ngước lên: “Mẹ, sao vậy ạ?”

“Mẹ biết con ngoan,” Ngần ngừ một lúc, Vương Liên Hoa vẫn nói, “Nhưng mẹ cũng từng qua độ tuổi này, dù thế nào cũng phải đặt việc học lên trước hết, đã biết chưa?”

Thịnh Hạ biết mẹ vẫn lo cô yêu sớm, có chút gió thổi cỏ lay là đã nơm nớp sốt ruột. Lúc trước hồi học ở Nhị Trung cũng từng có chuyện như vậy, thậm chí Thịnh Hạ còn ngờ rằng đây cũng là một trong các nguyên nhân mẹ cho cô chuyển trường.

“Con biết rồi, mẹ.”

“Đừng trách mẹ dông dài, nam nữ không giống nhau, đàn bà sống một đời không có tư cách sai và thử, sẩy một li là đi một dặm, lúc nào nên làm gì thì không thể qua loa làm khác, đã biết chưa?”

Thịnh Hạ chỉ lo ăn, gật đầu thật thấp.

“Con biết rồi mẹ, lát nữa con dọn bát đũa, mẹ đi nghỉ sớm đi.”

“Cũng được, mẹ có tuổi, lâu không đi đường dài vậy rồi.”

“Mẹ ngủ ngon.”

“Con cũng nhớ ngủ sớm.”

“Dạ.”

Phòng khách chìm vào khoảng tĩnh lặng. Ăn xong, Thịnh Hạ rửa sạch bát đũa rồi về phòng tắm rửa.

Rốt thì vẫn chưa mở lời về chuyện hội thao và lễ phục. Thịnh Hạ dựa vào đầu giường, đắn đo rất lâu rồi vẫn nhắn cho Thịnh Minh Phong.

Cô biết là những chuyện thế này, nếu nói cho Thịnh Minh Phong thì xác suất quá nửa sẽ do Trâu Vệ Bình lo liệu. Như thế mà để mẹ biết được, chẳng biết cơ sự sẽ ra nông nỗi nào. Biết vậy nhưng với mẹ thì thậm chí cô không thể mở lời.

Bất giác Thịnh Hạ thở dài.

Mà thôi, không nghĩ nữa, hoạt động hội thao lần này khối 12 không tham gia mạnh, chắc mẹ sẽ không biết đâu.

Hôm sau Thịnh Hạ đặc cách mang điện thoại theo, quả nhiên lên lớp nhận được điện thoại từ Thịnh Minh Phong. Cô chạy ra chân cầu thang phía cuối dãy hàng lang nghe máy.

Thịnh Minh Phong hỏi chi tiết yêu cầu của cô với lễ phục.

“Đơn giản một chút, dài một chút là được.” Thịnh Hạ nói, “À phải rồi, dự chi giới hạn trong năm trăm tệ.”

“Việc này con đừng quan tâm, còn yêu cầu gì khác không? Như màu sắc hay kiểu dáng này, không yêu cầu gì sao?”

“Chắc không đâu ạ.”

“Vậy được, rất tốt! Chăm tham gia hoạt động, giao lưu hòa nhập với bạn bè, quen nhiều bạn mới, rất tốt!” Thoạt nghe có vẻ Thịnh Minh Phong rất vui, “Có cần tới thử trực tiếp không?”

“Không cần đâu.” Thịnh Hạ cảm thấy cứ chọn theo chiều cao cân nặng là ổn rồi, “Dạo này không có thời gian.”

“Được, bố sẽ đặt thật sớm rồi bảo anh Lý mang tới cho.”

Thịnh Hạ về lớp, thấy chỗ của mình đã bị một vị khách không mời chiếm mất.

Trương Chú đang ngồi ghế của Thịnh Hạ nói chuyện với Hầu Tuấn Kỳ bàn trên.

Thịnh Hạ đi về chỗ, những tưởng cậu sẽ tự giác đứng dậy trả chỗ, ngờ đâu cậu thong thả ngắm nghía mặt bàn cô rồi ngẩng lên hỏi: “Không có kẹo QQ à?”

Rốt thì hôm qua đã ngả bài kể rõ, Thịnh Hạ cho rằng không cần tặng thêm nữa nên hôm nay không mang theo.

Sao cậu còn chạy tới đòi vậy?

Thịnh Hạ đáp: “Hết rồi.”

Trương Chú nhoẻn cười, “Nhưng mình nghiện rồi thì phải làm sao?”

Thì tự mua chứ sao? Câu nói này ngay lập tức chớp lên trong trí Thịnh Hạ. Nhưng tất nhiên là cô không nói ra.

“Không phải cậu nói là, là, ăn cơm thì…” Nói được nửa Thịnh Hạ bỗng im bặt. Cô muốn nói, không phải mời cơm thì coi như xí xóa hay sao? Nhưng nghĩ lại thì bữa hôm đó là cậu bao, nên không chỉ không xóa nợ mà còn lãi mẹ đẻ lãi con.

Trương Chú hỏi: “Thì sao nữa?”

Thịnh Hạ im lặng.

Trương Chú nhìn đôi mày cô nhíu thật chặt vì bị dồn ép khó xử, thở dài thật khẽ, “Mà thôi, kéo cái rồi hòa.”

Hòa thì hòa thôi, lại còn kéo cái?

Cậu đứng dậy, ra vẻ nhường chỗ cho cô.

Thịnh Hạ thở phào.

Nhưng cái khoảnh khắc lướt qua vai nhau, cô cảm thấy xúc cảm ấm áp chạm lên gò má, tiếp đó da thịt kéo căng…

Cậu, cậu bẻo má cô!

Chỉ thoáng qua thôi, đến độ Thịnh Hạ không nhìn rõ là cậu bẻo bằng tay nào, tay giơ khi nào, và lúc nào thì rời tay đi.

Sau đó cậu nhếch cong môi cười một tiếng gọn lỏn, đi xa dần về phía ngược với cô.

Rốt cuộc cậu đã làm gì?! Kéo, kéo rồi thôi, là, kéo kiểu đấy ư?

Thịnh Hạ ôm bên má bị cậu bẻo mà không dám tin, ngó nghiêng dáo dác.

Có lẽ vì sát vai nhau nên cơ thể bị che khuất, cũng có thể vì cậu hành động quá nhanh đến nỗi không ai bắt được nên giờ không ai chú ý tới họ.

Chỉ trừ —

Hầu Tuấn Kỳ ngồi cách ngay gang tấc.

Hầu Tuấn Kỳ mắt tròn mắt dẹt, nhanh chóng đổi sang điệu cười gian manh, nhỏ giọng chửi thề một câu rồi quay lên, vừa lắc đầu vừa lẩm nhẩm gì mà “đỉnh vãi”, “quá ghê gớm”, “thế thì ai chịu nổi”…

Thịnh Hạ ngồi xuống uống nước ừng ực, bàn tay che mặt không dám rời chỗ, chỉ sợ có ai nhìn thấy khuôn mặt đã đỏ rừng rực.

Cách cả lớp học, cô trợn mắt lườm nguýt – bóng lưng của cậu.

Cậu đã đi về chỗ mình, lúc ngồi xuống chẳng biết cố ý hay vô tình mà liếc nhanh về phía này. Mắt giao vào mắt, Thịnh Hạ vội quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô mở tung cửa sổ cho thông thoáng.

Hành lang oi nóng không có nổi một cơn gió, thiếu nữ hít thở sâu cũng chẳng thể hạ hỏa.



Chiều thứ Sáu Lý Húc mang lễ phục đến cho Thịnh Hạ.

Tan học Thịnh Hạ ra ngay cửa bắc, thấy anh Lý dừng xe dưới tán cây, đứng cạnh xe ôm cái hộp cỡ đại. Chắc vì mới tham gia hội nghị nào đó nên giữa trời nắng nóng anh vẫn mặc chiếc sơ mi kẻ sọc khoác ngoài áo polo đen bó sát, mới đầu ba mà rất giống cán bộ viên chức có tuổi đời.

Thịnh Hạ loáng thoáng thấy nỗi hổ thẹn. Trong các công tác trợ lý, e là anh Lý chưa bao giờ làm Thịnh Minh Phong mất mặt.

Dáng vẻ như tiếp đãi lãnh đạo của anh khiến Thịnh Hạ thấy e ngại khi lại gần.

“Hạ Hạ!”

Lý Húc gọi cô trước.

“Anh Lý, anh đợi lâu chưa?”

“Anh vừa đến thôi.” Lý Húc nhìn cái hộp cỡ lớn, “Anh mang vào lớp cho em nhé?”

Thịnh Hạ lắc đầu nguầy nguậy, “Em tự bê được ạ.”

Lý Húc: “Trong cốp còn ít thứ nữa.”

Thịnh Hạ tưởng lại là ít trái cây và đồ ăn vặt Thịnh Minh Phong chuẩn bị cho nên bảo, “Không cần đâu ạ, em còn tiết tự học tối.”

“Đều là những món phối với lễ phục, chia ra nhiều hộp thôi.”

Lý Húc đưa Thịnh Hạ bưng cái hộp lớn trước rồi mở cốp, ôm ra một hộp giày và hai hộp nhung xinh xắn, cái nào cái nấy to ngang hộp đựng hồ sơ.

Thế này…

“Không cần long trọng vậy đâu ạ.”

Lý Húc chỉ là người làm công nên không thể trả lời câu nói của Thịnh Hạ, chỉ bảo: “Anh mang vào cho em nhé?”

Thật ra hộp không nặng, nhưng cồng kềnh, một mình Thịnh Hạ quả không bê hết được.

Cô nhìn thời gian, giờ này các bạn đã đi ăn hết, chắc trong lớp không còn nhiều người nên gật đầu.

Anh Lý bê hộp lớn cho cô, Thịnh Hạ thì bê mấy cái hộp nhỏ đi sau lưng anh, chưa đi được mấy bước đã gặp Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ.

Hai cậu đang định đi ăn cơm.

“Tiểu Thịnh Hạ?” Hầu Tuấn Kỳ mở lời trước tiên.

Thịnh Hạ đứng sững, ôi, duyên phận thật khó hiểu…

Trương Chú liếc nhanh qua người đứng sau cô, lại nhìn mớ hộp to hộp nhỏ, hỏi: “Cần mình giúp không?”

Anh Lý cũng nhìn cô hỏi ý.

Thịnh Hạ do dự giây lát, vẫn cảm thấy cách ăn mặc của anh Lý đi vào trường thì không hợp lắm, trông giống lãnh đạo cục giáo dục đi thị sát hơn.

Thịnh Hạ nói với anh Lý, “Để bạn em bê hộ đi ạ.”

Anh Lý hiểu ý, gật đầu, ánh nhìn phân vân giữa Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ, cuối cùng đưa hộp cho Hầu Tuấn Kỳ.

Trương Chú thì nhận ba cái hộp nhỏ từ Thịnh Hạ một cách rất tự nhiên.

Thịnh Hạ vẫy tay chào anh Lý rồi cả ba đi vào cửa bắc.

Hầu Tuấn Kỳ ngoái cổ nhìn chiếc xe biến mất ở góc phố, bụng nghĩ: biển A6 treo cờ đỏ, xe đơn giản, người không đơn giản.

Cậu chàng không phải kiểu biết dè chừng giữ kẽ, tò mò là hỏi ngay: “Tiểu Thịnh Hạ, người ban nãy là ai?”

Thịnh Hạ có kinh nghiệm trả lời những câu thế này, không buồn nghĩ đã đáp: “Đồng nghiệp của bố mình.”

Hầu Tuấn Kỳ không nghĩ tới đáp án này, ngẩn ra một lúc rồi hi ha cười nói: “À hà hà ra vậy à.”

Rồi thì không nói gì nữa.

Thịnh Hạ không ngờ chỗ đồ này chiếm diện tích như vậy. Vốn tưởng chỉ là một cái túi giấy, để gọn cạnh bàn là xong, nhưng giờ cả đống hộp to hộp nhỏ thế này thì không để trong lớp được nữa.

Hầu Tuấn Kỳ cho ý kiến: “Hay để ở chỗ Chú?”

Trương Chú nhướng mày, gật đầu ý là có thể.

Nhà cậu ngay gần đây, nhưng cứ lui tới nhà cậu như vậy thì không tiện.

Nên Thịnh Hạ nghĩ một lúc rồi nói, “Cứ để tạm trước vậy, chiều mình hỏi cô Phó xem để ở văn phòng cô ấy được không.”

Trương Chú trông vẻ giấu giếm sợ sệt của cô, mày cau lại.

Hầu Tuấn Kỳ hỏi: “Còn ít nữa mới tới hội thao, sao giờ cậu đã mang lễ phục lên làm gì? Sao không để ở nhà?”

Đương nhiên là vì không thể để ở nhà chứ sao.

Thịnh Hạ thầm thở dài, đến bao giờ Hầu Tuấn Kỳ mới bớt cái tật tọc mạch được đây?

Đang nghĩ nên trả lời thế nào bỗng đằng sau có tiếng nói lạnh tanh vang lên: “Bớt xía vào chuyện của tiên nữ đi.”

Ặc…

Thịnh Hạ liếc qua đuôi mắt, chỉ nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của Trương Chú.

Lời này cô vẫn thường nghe Tân Tiểu Hòa nói, còn cảm thấy rất đáng yêu. Nhưng khi thốt ra từ miệng Trương Chú sao lại kì cục tới vậy? Mà nghe giọng cậu cũng như đang không vui.

Trong lớp không có ai, nên đương nhiên cất đồ xong là Thịnh Hạ đi ăn cùng hai cậu. Suốt bữa ăn Trương Chú chỉ chăm chú vào khay cơm, mắt nhìn thẳng không xiên vẹo. Tuy bình thường khi ăn cơm cậu cũng không hay nói chuyện nhưng Thịnh Hạ vẫn dám chắc cậu đang không vui.

Nhưng sao đột nhiên cậu không vui?

Rõ ràng lúc nãy khi ở cổng trường vẫn còn rất tốt, còn chủ động đòi giúp nữa mà.

Lạ thật.

Chiều quay lại lớp, Thịnh Hạ thấy mấy cô bạn đang vây quanh bàn mình. Thấy cô, một bạn trong đó gọi, “Ê Thịnh Hạ, lễ phục cầm biển của cậu đây hả, mở ra xem được không?”

Bản thân Thịnh Hạ cũng chưa biết nó trông thế nào, nhưng nhìn đồng hồ, cô chỉ nói: “Sắp vào lớp rồi.”

“Thế tí nữa hết tiết bọn mình xem nhé.”

“Ừm.” Thịnh Hạ đáp.

“Hạ Hạ, nhìn logo ngoài hộp thì là của nhà thiết kế mới. Lúc trước nữ thần của mình mặc hiệu này lên phát biểu đại diện thương hiệu trông cực nổi bật luôn, hội hậu viện với trang thông tin trên weibo đăng suốt nên ấn tượng lắm!”

Thịnh Hạ nghe hiểu mỗi chữ bạn nói, nhưng ghép thành câu thì cứ lơ tơ mơ. Nhưng cơ bản thì, là nhãn hiệu này rất tốt?

Cô bạn kia nói tiếp: “Đẹp cực luôn, cậu tốn bao nhiêu tiền vậy, mua hay thuê thế?”

Thịnh Hạ nghĩ một lúc, trả lời: “Hơn sáu trăm.”

Nói năm trăm chẵn thì giống bịa ra để lấp liếm quá, còn bảo mình bỏ thêm một trăm, tuy không nhiều nhưng cũng coi như có lòng, chắc là không bị ai bàn tán.

Biểu cảm trên mặt bạn kia rất khó tả, hạ giọng nói nhỏ: “Hả? Vậy chắc không phải hàng hãng rồi, hàng hãng thì thuê thôi đã mất mấy nghìn.”

Thịnh Hạ nghe giá mà xây xẩm mặt mày. Không thể có chuyện Thịnh Minh Phong thuê hàng nhái, Trâu Vệ Bình lại càng không.

Một bạn khác an ủi: “Không sao đâu, hoạt động nhỏ thôi mà, giống kiểu là được rồi.”

“Đúng đó đúng đó.” Những bạn khác vuốt đuôi theo.

Thịnh Hạ có thể cảm nhận rõ ràng, rằng có bạn vừa thất vọng đồng thời cũng thở phào một hơi.

Cô cũng thở phào.

Hầu Tuấn Kỳ bàn trên yên lặng lắng nghe, lắc đầu thở thượt: Có người nghĩ hết cách để được nổi bật, có người lại bằng mọi cách chôn vùi bản thân, kịch hay, kịch hay.

Tiết đầu tiên buổi chiều là tiết của Phó Tiệp. Giờ ngữ văn thứ Sáu, học mà như thôi miên vậy.

Hết tiết ai nấy cũng mơ màng chóng mặt, chắc là không có hứng thú với hàng nhái nên không ai nhắc chuyện lễ phục nữa. Thịnh Hạ đợi Phó Tiệp đi ra khỏi lớp rồi mới đuổi theo, đề nghị cô giáo bảo quản hộ lễ phục. Phó Tiệp vui vẻ đồng ý, vì vậy Thịnh Hạ gọi thêm Tân Tiểu Hòa, hai người bưng hộp đựng theo gót Phó Tiệp lên tầng.

Các cô giáo trong tổ bộ môn văn tuổi tác tương đương nhau. Thịnh Hạ nhận ra trung học phụ thuộc rất mạnh dạn trong việc sử dụng giáo viên trẻ, như Phó Tiệp và Lại Ý Lâm đều chỉ vừa tốt nghiệp thạc sĩ, đi theo lớp từ năm lớp 10, mới công tác chưa đầy hai năm. Ở Nhị Trung, không có chuyện giáo viên mới như vậy được giao phụ trách khối 12.

Thực ra giáo viên trẻ không chỉ có phương pháp giảng dạy mới mẻ, hiệu quả lộ rõ mà còn rất thân thiết với học sinh.

“Thịnh Hạ, em còn không biết trang điểm nhỉ?” Phó Tiệp ngồi xuống ghế, chợt hỏi.

Thịnh Hạ đặt hộp xuống, lắc đầu.

Phó Tiệp tủm tỉm cười: “Thế hôm khai mạc cô trang điểm cho em nhé?”

Thịnh Hạ ngơ ngác: “Cần trang điểm nữa ạ?”

Tân Tiểu Hòa nói: “Đương nhiên rồi!”

Phó Tiệp: “Em đại diện cho bộ mặt của cả A6 các em đó!”

Tân Tiểu Hòa gật mạnh đầu: “Đúng vậy, nữ thần cầm biển đều phải trang điểm!”

Thịnh Hạ mím môi, gật đầu.

Phó Tiệp nói: “Lễ phục của em theo phong cách gì, để cô xem rồi còn chuẩn bị phong cách trang điểm cho đúng.”

Bản thân Thịnh Hạ cũng không biết, bèn mở hộp ra.

Váy được gấp nhiều lớp, phải cầm lên mới nhìn hết được toàn diện.

Phần trên là cúp ngực bằng nhung đen, thắt lưng bằng lá đồng vàng điểm ren, thân váy có màu xanh xám xếp lớp nhiều tầng, điểm xuyết những hình thêu 3d nổi màu vàng kim. Màu xanh xám điềm tĩnh cùng tơ vàng sang trọng bù trừ, tôn nhau lên, xóa đi sự quê mùa của vàng, thêm nhung đen tạo vẻ thanh lịch và quý phái.

Trong hộp giày đặt một đôi cao gót đen kiểu cổ điển, còn hai hộp nhung, một là vương miện màu đen, một thì là sợi vòng cổ chocker nhung đen và một đôi bao tay cũng bằng nhung dài đến khuỷu tay.

“Đây là… Hepburn?” Đôi mắt Phó Tiệp vụt sáng, cầm lễ phục lên ướm vào Thịnh Hạ, “Ừm, rất tôn da, đẹp tuyệt!”

Thịnh Hạ nhìn phần cúp ngực, trong trường mà mặc như vậy có ổn thật không?

Lúc đầu cô chỉ yêu cầu về độ dài váy chứ không nghĩ tới phần trên, nhưng Thịnh Minh Phong đã thấy chiếc váy này chưa? Cả bố và Trâu Vệ Bình đều cảm thấy nó bình thường ư?

Những giáo viên khác trong văn phòng cũng rướn cổ nhìn sang.

“Cô Phó, học sinh lớp cô xinh quá nhỉ?”

“Chứ lại! Không nhìn xem là học sinh của ai!”

“Xem cô thích chí chưa kìa, đừng có bên nặng bên nhẹ vậy chứ, cô còn phụ trách hai lớp nữa đó.”

“Lắm miệng thật.”

Thịnh Hạ và Tân Tiểu Hòa quay mặt nhìn nhau. Hóa ra các giáo viên giao tiếp riêng với nhau như vậy.

Đang thất thần thì nghe Phó Tiệp trêu khẽ: “Thịnh Hạ, chuyến này em tốn không ít tiền rồi nhỉ?”

Tân Tiểu Hòa tranh nói trước: “Tiền túi một trăm, nhưng em thấy lễ phục này rất xịn, đấu với lễ phục cả nghìn của các cậu ấy cũng không sợ.”

Phó Tiệp gấp lễ phục một cách cẩn thận cất lại vào hộp, nghe vậy ngạc nhiên: “Một trăm?”

Rồi nhìn sang thấy đầu Thịnh Hạ cứ dần gằm xuống, hiểu ý cười cười, “Ừ, thế thì lời thật.”

Giờ nghỉ giữa tiết không dài nên Thịnh Hạ và Tân Tiểu Hòa về lớp trước.

Trong văn phòng, mấy giáo viên ban nãy vẫn đứng yên ở bàn mình lập tức xúm lại.

“Hôm nào cậu hỏi nhỏ em ấy xem thuê ở đâu, chị dâu mình chuẩn bị kết hôn, thuê sáu trăm thì rẻ thật, có thể thay cho tiền mừng cưới!”

Phó Tiệp nhướng mày: “Đây là “Hepburn” hàng chuẩn, sáu trăm không thuê nổi đâu.”

“Hàng chuẩn?”

“Ừ, giày hiệu Dior, cũng là hàng thật.”

Nhà Phó Tiệp có điều kiện, đi dạy ăn mặc giản dị nhưng ngoài giờ làm thì là fan thời trang đích thực. Cô nói là hàng thật, vậy không thể là giả được.

“Học sinh thời này, vì một hoạt động mà chịu chơi vậy?”

Phó Tiệp lắc đầu: “Cô trò ngốc này của mình thì chẳng biết gì đâu.”

“Mà con bé xinh thật.”

“Cũng tốt tính hiền lành.”

Thịnh Hạ xuống tầng với Tân Tiểu Hòa, bên tai chỉ quanh quẩn lời khen của bạn, “đẹp quá luôn”, “vừa khiêm tốn vừa sang trọng”, “thiên nga đen thanh lịch”, “cho bọn lớp khác lác mắt”…

Thịnh Hạ thì đã bắt đầu lo nghĩ, vậy có phải hơi quá không? Cô chưa từng mặc áo cúp ngực bao giờ.

“Tiểu Hòa, trước kia có ai mặc áo cúp ngực cầm biển chưa?”

“Hầu như là cúp ngực hết, nếu không cũng là áo dây,” Tân Tiểu Hòa nói, “Năm ngoái còn có người mặc váy cưới cơ. Ngày này là để thể hiện khoe sắc mà?”

Có thế Thịnh Hạ mới hơi hơi yên tâm.



Thứ Hai đổi chỗ, Thịnh Hạ lại băng qua cả lớp học đến tổ một. Lần này không phải ngày tế nhị của Tân Tiểu Hòa nên bạn tự xung phong đòi dọn hộ Thịnh Hạ. Hai cô bạn bê bàn đi một cách khó nhọc, cứ mấy bước lại dừng thở lấy hơi.

“Uầy, Hạ Hạ, sao bàn cậu nặng quá vậy?” Tân Tiểu Hòa vừa thở dốc vừa nói đứt quãng.

Thịnh Hạ cũng tranh thủ chốc nghỉ tay trả lời: “Chắc tại mình nhiều đồ quá.”

Trong ngăn bàn toàn đồ là đồ, tuy sắp gọn gàng nhưng rất chật chội.

Tân Tiểu Hòa thở dài: “Lần trước một mình Trương Chú bê kiểu gì ấy nhỉ? So với cậu ta thì hai đứa mình cùi bắp thật.”

Thịnh Hạ nhớ lần trước cô được cậu bê bàn cho, khi ấy cơ bắp tay cậu siết căng, đoán là cũng không nhẹ nhàng.

“Lúc mới vào học thì chưa nhiều đồ như bây giờ,” Thịnh Hạ an ủi, “Bọn mình cũng rất giỏi mà.”

Mới dứt lời đã nghe đằng sau vang lên tiếng nói ấp hơi lạnh, “Thế hả? Như rùa bò ấy, nghị lực thật đáng khen ngợi.”

Thịnh Hạ ngoái lại, thiếu niên tới muộn đứng ngoài cửa lớp, thái độ không mấy thân thiện.

“Đặt xuống đi, đứng đây chắn lối.” Trương Chú nói một cách bực bội, trong lúc nói đã đi tới cạnh Thịnh Hạ, gỡ cặp sách sau lưng ra đưa cô, “Cầm lấy.”

Thịnh Hạ nhìn cậu ngơ ngác. Chuyện gì vậy?

Trương Chú dúi cặp sách vào tay cô, dùng hai tay nhấc bàn lên. Đồ đạc trong ngăn bàn kêu loảng xoảng. Tân Tiểu Hòa giật tỉnh, tránh sang một bên nhường đường. Thiếu niên chuyển cái bàn vào vị trí phải tới một cách dễ dàng không tốn sức.

Tân Tiểu Hòa nhìn Thịnh Hạ cười trừ: “Thể lực vẫn kém xa nhỉ.”

Thịnh Hạ ôm cặp sách của Trương Chú, đi sau cậu về chỗ ngồi, lí nhí: “Mình… hộp đựng sách còn ở bên kia.”

Nếu thể lực chênh lệch tới vậy, thì, chắc cậu cũng vui vẻ giúp đỡ cô cho trót?

Trương Chú ngước lên, khẽ cười, “Hôm nay sai mình thuận miệng quá nhỉ.”

Sai mình, từ này không phải từ dễ nghe, mà giọng điệu cậu cũng có vẻ không vui lắm. Thịnh Hạ cau mày giải thích: “Mình không có ý đó. Mình xin lỗi.”

Nói rồi đặt cặp cậu xuống, quay lưng định tự đi bê về.

Để lại cho cậu một bóng lưng.

Trương Chú trân mắt nhìn theo, không thốt nổi câu nào. Chỉ câu đùa như thế mà cô đã không chịu được, thì nặng lời có phải sẽ khóc luôn cho cậu xem?

Rõ ràng là lúc trước cô tránh cậu như tránh tà, bây giờ nhờ cậu giúp, cậu xỉa một câu cũng không được?

Thật không nói nổi.

Trương Chú lẳng lặng thở dài, nhấc chân đi theo, chưa đi được mấy bước đã thấy Lư Hựu Trạch ôm hộp đựng sách mang sang, sau lưng còn cô nàng kia mang bộ mặt cảm kích bám sát theo đuôi.

“Cảm ơn cậu.” Thịnh Hạ nói.

“Sao khách sáo thế, cần giúp gì cứ bảo mình là được, mình ngồi gần mà.” Lư Hựu Trạch ngoái lại cười đáp.

Cả hai đi tới chỗ Thịnh Hạ, Lư Hựu Trạch cứ như không nhìn thấy Trương Chú, hỏi: “Hạ Hạ, để ở đâu?

Hạ Hạ?

Trương Chú chống hông, tức ngực không thở nổi, chỉ biết nhếch mép cười. Cậu bê cả cái bàn to như thế nặng như thế thì bị cô ngó lơ, ai kia bê có cái hộp sách bé tí tẹo cô đã thân mật tới vậy? Có cần hai mặt lộ liễu thế không?

Thịnh Hạ đâm khó xử. Lúc ngồi chỗ này, hộp sách được Trương Chú đặt ở giữa, còn hiện giờ…

Trông mặt cậu giống hệt gà mái che chở con – dù diều hâu tới cũng đừng hòng xâm chiếm lãnh địa của cậu.

“Để dưới bàn mình đi.” Thịnh Hạ nói.

Câu “để giữa đi” của Trương Chú chưa kịp thốt ra đã nuốt ngược trở vào.

Cậu nhường lối cho Lư Hựu Trạch, gọi Hầu Tuấn Kỳ đi ra khỏi lớp.

Vốn dĩ không gian dưới bàn đã không mấy rộng rãi, giờ đặt hộp sách vào, Thịnh Hạ không thể duỗi chân bởi không gian nhỏ hẹp. Sau một ngày dài, tới giờ chân cẳng đã tê cứng.

Cô không mở lời, cậu cũng không nói gì cả, cứ thế căng thẳng cả một ngày.

Khó chịu nhất không ai ngoài Hầu Tuấn Kỳ. Hôm nay Chú độc miệng lạ thường, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết hai cô cậu bàn sau đang chiến tranh lạnh.

Nhưng kể cũng là chuyện lạ.

11 giờ tối, Lư Hựu Trạch sang gọi Thịnh Hạ về nhà.

Thịnh Hạ bứt mình khỏi mớ đề ôn, tuy đã muộn song vì hiệu quả học tập hôm nay rất tệ, nên thu dọn sách vở xong cô định về nhà sẽ ôn thêm.

Trương Chú vẫn chưa đi. Cậu còn ngả lưng ra sau, chặn kín đường đi của cô.

Cô dọn đồ gây tiếng động rõ như vậy, hẳn nhiên là định đi, nhưng vẫn không thấy cậu tự giác nhường đường.

Thịnh Hạ thở dài trong dạ, đành gọi: “Trương Chú…”

Nghe giọng cô thấp thoáng vẻ bực dọc không giống với khi trước, Trương Chú nhướng mày ngả người ra lưng ghế, đôi mắt nhìn cô chăm chăm.

Thực chất cậu chẳng có mục đích gì. Chẳng là đã cả ngày không nói với nhau câu nào, cậu chỉ muốn nghe xem liệu cô có thể thốt ra thêm mấy chữ vài từ hay chăng. Dẫu rằng chỉ một câu “cho mình ra ngoài” như lúc ban đầu, có lẽ cậu sẽ nhân đó lấp lửng đánh tan cục diện căng thẳng này.

Nhưng Trương Chú không hay rằng trong mắt Thịnh Hạ, thái độ này của cậu chính là đang nói – xin mình đi?

Cô hơi khó xử, vì Lư Hựu Trạch vẫn đang đợi.

Lư Hựu Trạch thấy vậy thì không nhịn được, nói: “Trương Chú, cậu trẻ con vậy?”

Mới dứt câu, cái nhìn của các bạn xung quanh trở nên rất lạ, Hầu Tuấn Kỳ còn đã đứng bật dậy, Trương Chú liếc nhẹ một cái làm cậu gượng cười ngồi xuống.

Thịnh Hạ cũng ngỡ ngàng.

Trương Chú quay sang, “Liên quan gì tới cậu?”

Tuy rằng Lư Hựu Trạch đứng, Trương Chú ngồi, nhưng về mặt khí thế Trương Chú không hề thua kém, kiểu hỏi thản nhiên bất cần khiến Lư Hựu Trạch nghẹn lại ở cuống họng.

“Hay cậu đi mách thầy đi, đừng chỉ biết mách giáo viên bình thường như Vương già hay chủ nhiệm khối, phải tới tận chỗ hiệu trưởng mới phù hợp với thân phận của Lư thiếu gia đây.” Hầu Tuấn Kỳ buông lời móc mỉa.

Không khí sặc mùi khói súng.

Thịnh Hạ không nghĩ cuộc đối thoại sẽ đi đến mức độ này, ánh mắt không biết nhìn đi đâu.

Cô không biết mình nên đứng về phe Lư Hựu Trạch đã nói giúp mình hay giữ yên bản thân đứng ngoài mọi sự không liên quan.

Trương Chú liếc nhanh thấy vẻ căng thẳng của cô, bất giác thở dài một hơi rất khẽ, nhấc ghế nhường lối cho cô đi ra.

Thịnh Hạ như được trút bỏ gánh nặng, mới đi ra hành lang bỗng nghe từ đằng sau tiếng Trương Chú đều đều vọng tới, “Trên đường chú ý an toàn.”

Thịnh Hạ chững bước chân, chầm chậm quay lại nhìn. Cậu đang nói chuyện với cô ư?

Chắc vậy rồi, vì ngoài cô thì không còn ai khác.

“Hả? À, mình biết rồi.” Thịnh Hạ lúng búng đáp.

Thịnh Hạ và Lư Hựu Trạch đi khỏi lớp.

Vở kịch ba vai ngắn ngủi nhưng kịch tính này tới đây là hạ màn.

Khán giả lại không thể nhận rõ là giữa hai vai nam chính, rốt cuộc ai đã thắng ai.

Bảo là Trương Chú thắng, thì nữ chính lại đi theo Lư Hựu Trạch?

Bảo là Lư Hựu Trạch thắng, nhưng phản ứng ngơ ngác ngập ngừng cuối cùng của nữ chính lại như cô bạn gái theo trai không thành?

Hầu Tuấn Kỳ hùng hổ nói kháy: “Đồ con rùa, bày đặt ga lăng với con gái, trông mà phát tởm.”

Trương Chú không bình luận, tiếp tục làm đề.

“Chú, cậu biết Lư Hựu Trạch cũng mới mua xe điện chưa?” Từ giọng Hầu Tuấn Kỳ nghe rõ là ghét cay ghét đắng, “Giống hệt chiếc của Thịnh Hạ nhưng màu đen, kiểu nhỏ gọn, trông ẻo lả vãi ra.”

Trương Chú ngước lên, hừ một tiếng qua lỗ mũi, tính đi xe đôi chắc?

Trẻ con.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv