Cuối tuần, Trương Chú vẫn phải làm trâu làm ngựa cho Vương Duy.
Nếu không đặt in đồng phục trong tuần sau thì sẽ không kịp, nên Vương Duy “thăm hỏi” sớm tối như con trông mẹ ốm. Máy tính nhà Trương Chú không có phần mềm đồ họa, thứ này muốn cài thì phải trả tiền, mà chỉ dùng một lần nên tính ra không đáng, nhưng bản thảo giấy thì không mang đi in được. Trương Chú nhắc vào trong nhóm một câu, Chu Ứng Tường chủ động nhận việc, bảo có họ hàng mở cửa tiệm photoshop chỉnh ảnh nhỏ ở gần đây, có thể dẫn Trương Chú tới.
Vì vậy giữa trời oi nóng, Trương Chú phải lên cửa hàng vẽ vẽ xóa xóa.
Cặm cụi suốt chiều cuối cùng đã xong hình thiết kế để gửi cho Vương Duy. Trương Chú vươn vai, Chu Ứng Tường sà vào tâng bốc: “Anh Chú còn biết ngón này nữa à? Đỉnh, đỉnh vãi.”
Hầu Tuấn Kỳ ngồi một chỗ chơi game, thấy vậy thì cười, hóa ra cảm giác nhìn người khác nịnh nọt bợ đỡ là như thế này.
Trương Chú nói: “Tại bị ép thôi.”
Con người Vương Duy thật vắt cổ chày ra nước, trên Taobao cả đống nhà thiết kế mà tiếc tiền không dám thuê, cứ phải bắt cậu làm khổ sai.
“Nếu là mình đây, ép cũng không ép nổi.” Cả ba đi ra cửa tiệm, Chu Ứng Tường nói, “Anh Chú, hay mình đi làm bữa cơm?”
“Nóng chảy mỡ ra, không đi,” Từ chối dứt câu, Trương Chú lại nghĩ mình mới nhờ vả xong, lạnh lùng quá thì không hay, bèn nói, “Cũng được, đi ăn kem, mình bao.”
“Mình bao mình bao.” Chu Ứng Tường nói.
Trương Chú: “Thế thì không đi.”
“Được được được, cậu bao.”
Hầu Tuấn Kỳ nói: “Chú, không phải cậu định mua dây chuyền cho chị à? Bữa này cứ để Vương già chủ chi.”
“Vương già?” Trương Chú hừ qua lỗ mũi, “Bảo thầy ấy bỏ thêm mấy đồng cho con gái người ta mua lễ phục còn hơn.”
“Ha ha ha ha ha keo vãi!”
Chu Ứng Tường chẳng hiểu gì, hỏi: “Dây chuyền gì? Lễ phục gì?”
Trương Chú không trả lời, bước chân bỗng chững lại.
Chu Ứng Tuyền suýt va vào lưng Trương Chú.
“Anh Chú sao vậy?”
Hầu Tuấn Kỳ cũng dừng chân, thắc mắc hệt như Chu Ứng Tường. Sau đó cả hai cùng nhìn theo hướng mắt Trương Chú.
Trên đường cái đối diện cửa tiệm photo, một chiếc xe điện màu trắng dừng dưới tán cây ven đường, một nữ sinh mặc đồng phục gục đầu trên càng xe, bờ vai rung nhè nhẹ.
Ở xa nên không nghe rõ tiếng, nhưng chỉ từ biểu hiện bề ngoài đã đủ nhận ra cô đang khóc.
Trương Chú cau mày, cuộn tròn bản vẽ mô phỏng đang cầm lại dúi vào lồng ngực Hầu Tuấn Kỳ, sải bước sang bên kia đường cái.
Chu Ứng Tường nhìn Hầu Tuấn Kỳ ngờ vực, “Không đi ăn kem nữa à?”
“Ăn cái đầu cậu.” Ngu dốt thật làm người ta phát cáu.
“Ai vậy?”
“Nữ thần của anh Chú của cậu.”
“Hả? Không phải Trần Mộng Dao à?”
“Đồ ngu.”
“…”
Thịnh Hạ gục đầu lên bảng điện tử, nước mắt rơi hết xuống sàn để chân. Khóc vốn là hoạt động cần nhiều hơi, lúc này cô đã hơi khó thở, từ từ thẳng người lên, nhưng lại quên mình đang gục đầu trên càng xe, tay lỏng ra là chiếc xe tức thì nghiêng ngả.
Một thoáng hoảng loạn che kín nỗi lòng, chưa kịp có hành động phản ứng, cánh tay cô đã bị nắm chặt, đầu xe cũng được đỡ lấy một cách vững vàng.
Cô ngước lên, trong tầm nhìn nhòe nhoẹt nước hiện ra gương mặt vừa quen vừa lạ.
Quen vì, đây là gương mặt cô gặp gỡ sáng chiều trong hơn hai tháng qua.
Lạ thì, là biểu cảm của cậu.
Không còn vẻ vênh váo, lông bông thường nhật, lúc này cậu cau mày, sâu trong đáy mắt có cảm xúc cô không thể hình dung.
“Cậu…” Cô lên tiếng, vì gục đầu trên xe lâu, hơi thở đứt quãng chưa thông làm vai co lại, giật khẽ, nước mắt nhân đó lại trào ra, những giọt nước lóng lánh như đoạn dây chuyền trượt qua gò má.
Tiếng nấc sụt sịt làm Thịnh Hạ thấy xấu hổ.
Trương Chú thì chỉ cảm thấy mấy giọt nước này thật chướng mắt.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu giơ tay lên, lưng ngón tay xẹt qua gò má cô, một vùng ướt đẫm.
Lần này thì Thịnh Hạ không kịp, cũng quên cả né tránh. Cô sững ra nhìn cậu như trời trồng, hồn vía từ từ quay trở lại.
Cô đã khóc bao lâu? Đây không phải trường học mà? Tại sao cậu có mặt ở đây? Cậu tới từ lúc nào? Cậu, sao lại tự tiện chạm vào cô?
“Đi ngang qua.” Trương Chú nói.
Thịnh Hạ nhìn cậu bằng ánh mắt hoảng loạn, lại nhìn ra xung quanh, không thấy ai, bấy giờ ánh mắt mới quay về gương mặt Trương Chú.
Cậu, sao cậu biết cô đang nghĩ gì?
Phản ứng của cô làm Trương Chú buồn cười, nhắc: “Mình không có khăn giấy, cậu đừng khóc nữa.”
Thịnh Hạ sụt sịt mấy tiếng, lấy khăn giấy trong cặp ra, lau nước mắt thật cẩn thận. Khi lại ngẩng lên, gương mặt đã sạch sẽ không khác gì khi trước, chỉ duy đôi mắt đỏ hoe là vẫn lấp lánh giọt nước.
Đỏ ngứa cả mắt.
Trương Chú lảng mắt đi, hỏi: “Cậu định lên trường?”
Thịnh Hạ gật gật, hơi thở vẫn nhanh dồn kiểu sau khóc, mũi sụt sà sụt sịt trông rất tội.
“Đi sớm vậy làm gì?”
“Đi học.”
Trương Chú ngó vào đồng hồ, “Sắp 5 giờ rồi, không ăn cơm đã đi học?”
Cô định tới cửa bắc tìm đại quán nào ngồi ăn, hoặc bất quá thì vào siêu thị mua ổ bánh mì. Chẳng qua cô không muốn nói cả câu dài như vậy, chỉ đáp: “Không đói.”
“Nóng thật, mình thì không xe, hay là cùng đi ăn?” Cậu nói, còn giơ tay quạt gió y như thật.
Thịnh Hạ mở tròn mắt, “Cùng đi?”
“Không được?”
“Mình, không cần đâu. Mình mua đồ ăn vặt rồi.” Cô viện một lý do.
Trương Chú cười một tiếng gọn lỏn, “Đồ vặt gì? Kẹo mút hay kẹo QQ, nước ngọt vị cam hay sữa Vượng Tử?”
Thịnh Hạ đang thầm trách sao cậu lại cười như vậy, trông thật bực mình, nhưng trách chưa hết ý thì toàn thân đã cứng đờ.
Cô nhìn cậu với vẻ ngỡ ngàng xen lẫn kinh hãi.
Cậu có ý gì?
Cậu biết hết rồi?
Vậy cô phải trả lời ra sao?
“Tặng sách luật cho mình, chỉ định dùng mấy thứ đồ vặt đó cho qua chuyện?”
Cậu biết thật rồi!
Không khí như ngừng chuyển động trong nửa phút.
“Mình xin lỗi.” Đầu Thịnh Hạ trắng xóa không còn khả năng suy nghĩ điều gì, chỉ biết ngoan ngoãn nhận lỗi.
Trương Chú: “Không chấp nhận, trừ khi…”
“Hả?”
“Bao mình ăn cơm.” Cậu nói.
Chu Ứng Tường và Hầu Tuấn Kỳ đang nấp ở cửa tiệm photo quay mặt nhìn nhau.
Thoạt đầu khi thấy người thường ngày vênh véo ngông nghênh nay dịu dàng lau nước mắt cho con gái, hai người đã bàng hoàng lắm rồi.
Lúc sau thì thấy chẳng biết hai người nói cái gì mà cô bạn xuống xe ngồi ra ghế sau, Trương Chú cầm lái, chiếc xe điện nghênh ngang chạy đi.
Cứ thế quẳng phứt hai cậu lại.
Cứ thế cho cái hẹn “ăn kem” leo cây.
Chu Ứng Tường tức lắm.
Nếu cậu chàng biết cái người mới nãy kêu nóng không muốn ăn cơm kia giờ lại nghĩ đủ mọi cách lừa người ta đi ăn cơm, đoán chừng sẽ chết vì tức.
Lần thứ hai Thịnh Hạ ngồi sau xe cậu lái, hẳn nhiên lần này cậu đã quen tay hơn nhiều, vào ga và tăng tốc rất êm.
Còn cô thì cũng chẳng dám nói sau lưng cậu nữa.
Trương Chú cảm nhận cơn gió lùa qua lưng áo, biết chắc cô phải ngồi cách mình cả mét. Cậu cười bất lực, nhớ câu cô bổ sung sau khi đã đồng ý lúc nãy, “Đừng ăn ở gần trường, có được không?”
Sợ “có gì đó” với cậu vậy cơ à?
Trương Chú lái xe chạy vào cửa đông của đại học Nam Lý.
Thịnh Hạ ngồi sau hỏi: “Ăn ở đây hả?”
Trương Chú gật đầu, “Trong này có quán mì tonkotsu rất ngon.”
“Ờ, được.”
Món Nhật, cô cũng khá thích.
Cửa tiệm nằm ở quảng trường lộ thiên dưới mặt đất(1) của trung tâm sinh viên thuộc đại học Nam Lý, phải dựng xe ở trên rồi đi bộ xuống.
(1) Khoảng không gian được xây lõm xuống giữa một quảng trường lớn.
Hôm nay Trương Chú mặc áo phông đen, quần bò, giày trượt ván màu trắng, lẫn trong đám sinh viên không có gì khác biệt. Thịnh Hạ thì vẫn đồng phục cấp ba, gương mặt trắng mịn không son phấn, bím đuôi ngựa có mấy cọng tóc dựng lên trông càng có vẻ trẻ con. Hai người đi cùng nhau, nhìn kiểu gì cũng giống sinh viên dụ dỗ trẻ vị thành niên.
Khuôn viên đại học ngày cuối tuần người qua lại tấp nập, nhất là giờ cơm, mỗi cửa tiệm ở mặt bằng dưới đều kín sạch chỗ, còn có người xếp hàng chờ. Hai người đều có ngoại hình nổi bật, bước vào quán là lập tức kha khá người ngoái nhìn.
“Cậu tìm chỗ ngồi, mình đi gọi món, muốn ăn gì?” Cậu nghiêng đầu hỏi.
Vì đông người, cô và cậu gần như dính sát vào nhau. Tim Thịnh Hạ đập hẫng một nhịp, dịch ra bên cạnh, “Gì, gì cũng được.”
“Ăn cay không?” Cậu không nhận ra, vẫn hỏi bình thường.
“Một chút.”
“Ok, đợi mình.”
“Ừm.”
Thịnh Hạ đi tìm chỗ ngồi trước, Trương Chú nhìn bóng lưng nhanh nhẹn của cô mà bật cười. Nếu đột ngột bị cậu bẻo má, cô sẽ thế nào?
Liệu có sợ phát khóc?
Ngồi xuống rồi Thịnh Hạ mới nhớ ra đây không phải loại quán ăn vào bàn gọi món, vậy thì cậu ra quầy gọi món tất nhiên phải trả tiền ngay? Đã nói là cô bao rồi, nhưng giờ cô lại không thể rời chỗ vì sợ bị người khác chiếm mất, chỉ có thể ngồi yên đó chờ.
Mấy phút sau Trương Chú tìm được cô, ngồi xuống ghế đối diện.
Thịnh Hạ nói: “Đáng lẽ mình trả mới đúng.”
“Ngày tháng còn dài, để lần sau.” Trương Chú nói.
Lần sau…
Thịnh Hạ cúi đầu, đừng lần sau nữa thì hơn.
Cô không nói gì, im lặng bao phủ bàn ăn. Cô rất sợ cậu sẽ hỏi lý do tại sao lại khóc, nên đắn đo cố tìm một chủ đề, “Mình xin lỗi, lúc trước đã hiểu lầm cậu.”
Bắt đầu chủ đề, cũng để tiện bề xin lỗi.
“Không sao.” Trương Chú ra vẻ không quan tâm, dường như không định nói sâu về chủ đề này.
Đã không chấp rồi, thế sao còn cứ phải đòi cô bao? Đòi cô bao lại không cho cô trả tiền, nói lần sau, rốt cuộc cậu đang làm gì?
“Cậu… biết từ lúc nào…” Càng nói, tiếng cô càng bé dần đi.
Trương Chú nhếch cong môi, “Lúc mở quà.”
Gì cơ?
Đôi mắt hoa đào của Thịnh Hạ mở tròn, không thể thốt được một chữ.
Trương Chú bật một tiếng cười qua lỗ mũi, điệu cười có vẻ bất lực. Sợ nếu tiếp tục chủ đề này thì cô nuốt không trôi, cậu chuyển chủ đề: “Rồi cậu đọc vở chữa lỗi sai của mình rồi, cảm thấy thế nào?”
Sao cậu biết cô đã đọc vở chữa lỗi sai của cậu?
Sao cái gì cậu cũng biết hết?
Thịnh Hạ ngập ngừng, nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng đáp: “Rất có hệ thống.”
Vở chữa lỗi sai của cậu, bên phải và phía dưới kẻ một đường dài, chia một trang thành ba phần, khoảng giấy lớn giữa trang chép câu sai. Thường thì cậu cắt thẳng bài làm dán vào, viết lại đáp án chính xác, bên phải ghi chú điểm nào dễ sai, bên dưới thì là tổng kết những điểm kiến thức và một vài suy nghĩ tản mạn.
“Nhưng mình có một thắc mắc.” Thịnh Hạ nói.
Trương Chú nhướng mày, ngả người dựa vào lưng ghế, điệu bộ rửa tai lắng nghe.
“Tại sao có những câu, cậu không làm sai những vẫn viết vào trong vở?”
Xem chừng cô đọc rất kĩ đây.
Trương Chú: “Vì nó điển hình. Một số câu, sở dĩ làm đúng có khi chỉ do may mắn, trường hợp này cũng tính là không biết làm. Còn một số câu, nhìn thì đơn giản, thực chất rất dễ sai.”
“Đúng,” đây chính là chỗ Thịnh Hạ đang vướng, cô luôn làm sai một vài câu không khó, “Một số câu, lúc nào cũng làm ẩu.”
“Không, không phải làm ẩu,” Trương Chú nói, “Làm ẩu tức là không biết.”
“Hả?” Cô không hiểu nổi. Thực tế là biết làm mà.
“Làm ẩu, đôi khi là vì tay nhanh hơn não, đôi lúc khác là vì cảm thấy bước này chỉ là bước trung gian có thể bỏ qua. Lần nào cũng bỏ qua như vậy, khi đến bước cuối cùng, cậu sẽ làm sai. Nguyên nhân sâu xa vẫn do cậu chưa đủ nhuần nhuyễn, nên làm ẩu, trên bản chất chính là không biết làm.”
Thịnh Hạ sững ra mấy giây, không thể tả rõ cảm xúc lúc này.
Hóa ra cảm giác bế tắc được khơi thông là như thế này, thấu rõ tỏ tường như cặp mắt kính bụi bám lâu ngày được lau sạch.
Trương Chú nói câu này một cách rất thản nhiên, không có vẻ như thuyết giáo mà chỉ là một câu trần thuật.
Thịnh Hạ sững ra nhìn cậu. Hóa ra có một số người, tài năng của họ chưa bao giờ là tự nhiên mà có.
“Sao đấy, ngầu quá ngất ngây luôn à?” Cậu nhoài về trước, huơ huơ trước mắt cô.
Thịnh Hạ hoàn hồn, lảng mắt đi, lầu bầu: “Mèo khen mèo dài đuôi.”
Trương Chú bật cười.
Món mì quả thật rất ngon, không thua món Thịnh Hạ từng ăn trong các nhà hàng Nhật. Nhưng sức ăn của cô không nhiều, nước thì húp gần hết, riêng mì lại chừa quá nửa.
Trương Chú nhìn cô, “Ăn nữa đi.”
“Ăn hết nổi rồi.” Cô thõng vai, ra vẻ đã ăn ngán.
Hành động này trông khá đáng yêu, còn giống đang làm nũng nhưng cô không hề nhận ra.
Trương Chú khẽ hắng giọng, “Không ăn nữa thật?”
“Không ăn nữa.”
“Thế đưa mình.” Dứt lời cậu đã vươn đũa tới, gắp hết chỗ mì dư của cô sang bát mình.
Thịnh Hạ: …
Đó là mì cô ăn thừa đó!
Đôi tai bắt đầu nóng lên không nghe sai bảo.
Trương Chú cúi đầu ăn mì, hình như nhớ ra gì lại ngẩng lên, “Sau này có vấn đề gì cứ hỏi thẳng mình. Nếu câu hỏi hôm nay mà cậu hỏi sớm hơn, có phải xong lâu rồi không?”
Thịnh Hạ nghĩ một lúc, gật đầu.
“Có vấn đề thì phải tìm cách giải quyết, khóc không tác dụng gì cả,” Hình như cảm thấy hơi nặng lời, cậu dừng lại, bổ sung, “Đương nhiên, khóc một lúc cũng tốt. Khóc cho thỏa rồi lại nghĩ cách, lần kiểm tra tới sẽ không đội sổ nữa.”
Cậu tưởng cô khóc vì thành tích ư?
Hiểu lầm này, kể ra cũng hay.
“Tạm thời cứ cố gắng đã, còn thành tích, cứ làm hết sức rồi xem số trời.” Cô chẳng có lòng tin gì cả.
“Số trời cái gì, cậu có lý tưởng như vậy, thất bại thế nào được,” Trương Chú đợi cô ngẩng lên, mắt nhìn thẳng mắt cô, tiếp, “Cậu chẳng biết gì về tiềm lực của cậu hết.”
—
Thịnh Hạ chưa từng nghĩ có một ngày mình có thể đối thoại với Trương Chú như vậy.
Về đến lớp học, cô vẫn mãi suy tư vấn đề này. Có phải hiểu lầm của cô với Trương Chú lúc trước đã đi hơi quá? Thực ra thì, cậu là một người bạn khá tốt.
Hơn nữa, việc khiến cô sợ hãi dè chừng bấy lâu nay dường như chẳng là gì với cậu. Quả nhiên điều nam nữ để ý khác hẳn với nhau.
Suốt buổi tối Hầu Tuấn Kỳ có thái độ rất lạ, cứ chốc chốc lại quay xuống nhìn cô. Cuối cùng Thịnh Hạ không nhịn nổi phải hỏi: “Hầu ca, xin hỏi anh có việc gì sao?”
Cô nhìn bằng cái nhìn ngán ngẩm, giọng điệu xen lẫn ý đùa. Bình thường mọi người vẫn gọi cậu là Hầu ca, cá biệt còn có người gọi đại thánh, Hầu Tuấn Kỳ đã quen rồi nên không cảm thấy gì cả. Nhưng giờ Hầu Tuấn Kỳ đã phần nào hiểu tại sao Trương Chú không cho Thịnh Hạ gọi mình bằng tên.
Âm cuối kia, thật như lấy mạng người ta.
“Ầy,” Hầu Tuấn Kỳ bỗng bừng bừng hứng thú, “Hay cậu gọi tiếng anh Chú nghe thử?”
Thịnh Hạ: … Cái yêu cầu quái lạ gì vậy?
Cô lườm Hầu Tuấn Kỳ một cái.
“Uầy.” Hầu Tuấn Kỳ ngạc nhiên cực độ, bỗng đứng phắt lên, cất giọng gọi Trương Chú ở tận đầu bên kia lớp học, “Chú, Thịnh Hạ lườm mình!”
Dù đang là giờ giải lao nên trong lớp rất ồn, lời này của cậu chàng vẫn quá mức gây chú ý khiến không ít bạn tò mò quay sang.
Thịnh Hạ đã không biết nên dùng biểu cảm thế nào. Lời cậu nói sao như mách lẻo vậy, bảo các bạn phải nghĩ thế nào?
Trương Chú đang giảng bài cho bạn, nghe tiếng ngẩng lên nhìn Hầu Tuấn Kỳ đứng “tranh công” và thiếu nữ gằm đầu nhìn sách, cũng lườm Hầu Tuấn Kỳ một cái, bảo: “Nói vớ vẩn!”
Sau đó tiếp tục giảng bài.
Hầu Tuấn Kỳ bị hắt nước lạnh nhưng nhiệt huyết không thể bị tưới tắt. Cậu chàng băng qua cả lớp học đến chỗ Trương Chú. Đúng lúc bạn đang hỏi bài kia vừa đi, cậu kề sát vào Trương Chú, hềnh hệch cười bảo: “Thật đó, tiểu Thịnh Hạ lườm mình thật đó!”
Các bạn ngồi gần Trương Chú đều thấy khó tin: Không phải Hầu Tuấn Kỳ thích Thịnh Hạ đó chứ, gọi thân mật như vậy, bị lườm mà còn vui cho được?
Trương Chú hỏi: “Cậu đã làm gì?”
Hầu Tuấn Kỳ rỉ nhỏ vào tai Trương Chú: “Mình bảo cậu ấy gọi tiếng anh Chú nghe thử.”
Trương Chú không thể hiện gì, hất mắt, “Ừm, tiếp tục cố gắng.”
Hầu Tuấn Kỳ đi, vừa đi vừa tủm tỉm cười.
Các bạn xung quanh: Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Hầu Tuấn Kỳ đi tới bục giảng, nhớ tới gì lại vỗ đầu, quành về chỗ Trương Chú ra vẻ nặng nề bảo: “Chú, tuần trước mình nghe Thịnh Hạ hẹn Lư Hựu Trạch cùng về nhà…”
Chưa nói hết đã thấy sắc mặt Trương Chú đổi hẳn, vội cải chính, “Không phải cùng về chung một nhà. Hai cậu ấy là hàng xóm, Thịnh Hạ sợ tối mới không học hết ba tiết tự học. Giờ biết là hàng xóm, Lư Hựu Trạch bảo cậu ấy học hết ba tiết tự học rồi về cùng, tiểu Thịnh Hạ… đồng ý rồi.”
Còn đồng ý một cách rất hào hứng. Câu này thì cậu không nói.
Trương Chú liếc cậu chàng một cái.
“Đổi chỗ,” Trương Chú gom mấy cuốn toán lý hóa, “Cậu ngồi chỗ mình.”
Hầu Tuấn Kỳ: …
“Được thôi.”
Thịnh Hạ nhìn người đột ngột xuất hiện phía trước mình, đầu cúi sâu xuống.
Sau bữa cơm hôm nọ, dường như cô với Trương Chú đã thân nhau hơn. Tuy nhiên sự thân thiết này luôn cho Thịnh Hạ cảm giác có gì đó khác lạ. Bản thân cô cũng không thể nói rõ là khác chỗ nào, khác kiểu gì, tóm lại bây giờ cậu chủ động bắt chuyện lại khiến cô thấy hơi gượng gạo.
“Thịnh Hạ.” Cậu quay xuống gọi.
Thịnh Hạ ngẩng lên, “Ừ?”
Trương Chú: “Đưa vở chữa lỗi sai của cậu mình xem.”
“Hả?”
“Hả cái gì, thời gian gia sư của anh Chú của cậu đắt lắm đấy, nhanh, khẩn trương.” Trương Chú quay hẳn ghế ngồi lại, tay gác lên lưng ghế, cứ vậy nhìn cô.
Anh, Chú, của, cậu…
Thịnh Hạ suýt đánh rơi cây bút đang cầm.
Hầu Tuấn Kỳ lây bệnh động kinh cho cậu rồi ư?
Chuông vào tiết vang lên, cô không muốn nói chuyện nhiều nên hỏi: “Môn nào?”
Trương Chú ra vẻ “mình đã ban ân rồi cậu còn thái độ kiểu đó”, “Tất cả.”
“Hả?”
Vì vậy, Thịnh Hạ lôi vở chữa lỗi sai các môn anh văn, toán, lý, hóa, sinh ra.
“Anh văn thì thôi, bắt đầu giảng từ môn toán.”
“Nhưng vào tiết rồi.” Thế thì giảng kiểu gì? Vả lại cô còn cả đống bài tập chưa làm xong.
Trương Chú lật nhanh cuốn vở, phát hiện đề nào cô cũng chép cả đề gốc vào, “Mình xem cậu sửa thế nào đã, có bài làm của mỗi đề không?”
Thịnh Hạ sắp xếp tài liệu học tập rất ngay ngắn gọn gàng, cần là tìm được ngay.
Trương Chú cũng không quay lại, cứ thế dựa vào bàn Hầu Tuấn Kỳ, để tài liệu ngay cạnh bàn cô chứ không chiếm dụng không gian mặt bàn của cô.
Nhưng Thịnh Hạ vẫn cảm thấy không được tự nhiên, mình mẩy bứt rứt khó chịu.
Tuy giờ tự học tối không có nhiều quy củ nhưng dù gì các bạn đều đang nhìn, cô lại ngồi dãy bàn sát cửa sổ, giáo viên môn toán Lại Ý Lâm cũng đang nhìn cô từ bên ngoài…
“Trương Chú…” Cô hạ giọng gọi.
“Hử?”
“Cậu quay lên đi.”
“Gì cơ?” Cậu không nghe rõ.
Thịnh Hạ thở dài, xé một tờ giấy nhớ, viết: “Cậu quay lên đi.”
Sau đó dán lên bài làm Trương Chú đang xem.
Chỉ thấy khóe môi cậu hơi cong lên, liếc cô một cái, nhưng không làm theo yêu cầu quay lên kia mà từ tốn rút một cây bút trong ống bút của cô, viết: “Tại sao?”
Thịnh Hạ trả lời: “Cô giáo đang nhìn.”
Trương Chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Lại Ý Lâm đã đi giảng bài cho bạn khác. Cậu nhướng mày, viết:
“Giờ không ai nhìn cậu đâu.”
Đang định đưa cô, hình như nhớ tới gì lại rút về, viết thêm:
“Ngoại trừ mình.”
Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy!!
Trương Chú vẫn như không cảm thấy có gì khác thường, cúi đầu xem vở chữa lỗi sai, để lại Thịnh Hạ nhìn tờ giấy ngỡ ngàng ngơ ngác.
Cô vo tròn tờ giấy nhớ ném vào túi rác.
Trương Chú ngồi quay xuống như thế cả tiết học, chốc lại hạch sách:
“Bút chì là cây nào?”
“Bút đỏ đâu?”
“Cục tẩy.”
Tân Tiểu Hòa đưa ánh mắt hóng hớt nhìn sang, nhướng mày với Thịnh Hạ cách lối đi, kế đó dùng khẩu hình với Trương Chú: “Em giai, gớm nhỉ!”
Trương Chú nhếch môi, không trả lời, không đốp chát, ánh mắt tập trung vào bài làm, cây bút chì viết vẽ liên hồi, nét chữ viết ngoáy nguệch ngoạc, cũng như học hành rất phóng khoáng tự do.
Chuông hết tiết reo lên, học sinh ngoại trú thu dọn sách vở chạy lấy người. Lớp học bỗng trở nên ồn ào, mấy cậu con trai đi ngang qua nhìn Trương Chú bằng cái nhìn trêu chọc, còn có người vỗ vai cậu cười bảo: “Chú, sẵn lòng giúp bạn thế?”
“Lúc nào cũng coi hộ mình xem?”
“Em giai cũng xếp hàng nhé anh Chú?”
Câu trả lời của Trương Chú chỉ một đòn công kích bằng ánh mắt.
Hầu Tuấn Kỳ trở về chỗ mình, “ối” lên một tiếng, cảm thán thật khoa trương, “Hóa ra ghế mình còn có thể ngồi như vậy, giờ mới biết đó Chú!”
“Mở tung cánh cửa thế giới mới!”
“Đỉnh của chóp!”
Còn thế nữa thì Thịnh Hạ đi luôn mất.
Cô quay xuống hỏi Lư Hựu Trạch, “Bình thường mấy giờ cậu về?”
Lư Hựu Trạch: “Khoảng 11 giờ, cậu muốn sớm hơn một chút cũng được.”
Về đến nhà cũng 11 gần 12 giờ, rửa mặt súc miệng xong rồi học thêm từ vựng là vừa khít.
Thịnh Hạ nghĩ một lúc, “Thế thì 11 giờ.”
Lúc hai người nói chuyện, Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ ở ngay bên. Hình ảnh này, trong mắt người ngoài lại thành vở diễn tình tay ba anh thích em em thích anh ấy.
Tân Tiểu Hòa và Dương Lâm vũ rỉ tai nhau.
“Phải Trương Chú đang tấn công Thịnh Hạ không nhỉ?”
“Không biết, nhưng cậu ta lạ lắm.”
“Mình bóng gió nghe được mấy tin đồn.”
“Có phải kiếp trước Trương Chú với Lư Hựu Trạch có thù oán, nên kiếp này có số thành tình địch?”
“Hình như Thịnh Hạ cũng không thích Lư Hựu Trạch?”
“Ai biết được, hàng xóm mà, chẳng còn nói hai ông bố có qua lại còn gì, nói cho hay là quen biết nhiều đời.”
“Ờ nhỉ, còn học cùng cấp hai nữa.”
“Biết rõ gốc rễ.”
“Môn đăng hộ đối.”
“Mình thấy theo đuổi Thịnh Hạ còn khó hơn cưa đổ Trần Mộng Dao nữa.”
“Trương Chú cứng thật.”
“Xong rồi, giảng bài cho cậu.” Trương Chú đập đập cuốn vở lên mặt bàn.
Thịnh Hạ quay lên, “Ừm, cảm ơn.”
Lịch sự khách sáo, đối xử khác rõ ràng.
Trương Chú nói từ cách cô phân loại đề, hiệu suất chép đề đến cách tổng kết, làm thế nào để phát hiện và ghi chú những điểm dễ sai, chi li đến độ đã sang tiết tự học thứ ba mà vẫn chưa xong chỉ một môn nào.
“Cậu ra đây với mình.” Trương Chú đứng dậy, cầm vở cô đi ra trước.
Thịnh Hạ đã bị dòm ngó suốt một tiết học, giờ lại ngập ngừng ra vẻ thì còn giống như có gì đó hơn nên cũng quyết đoán lập tức cầm vở đi ra theo cậu.
Cô Lại ngồi ngoài hành lang, nên họ cũng chưa đến mức ở riêng.
Tuy bình thường Trương Chú hơi ngông nhưng khi giảng đề và cách làm lại khá kiên nhẫn, đến lúc sau cả Lại Ý Lâm cũng tham gia cùng thảo luận, chốc một lại khen Trương Chú, bảo Thịnh Hạ lắng nghe suy ngẫm.
Nói thật thì, với cô thế này vẫn là hơi nhanh, nên ghi âm lại thì hợp lý hơn.
Trong một khoảnh khắc, cô liếc qua sườn mặt đang giảng đề một cách rất nghiêm túc của cậu, thất thần một đôi giây. Cảm tưởng quanh cậu có quầng sáng lờ mờ, dáng hình xa xôi mà gây thương nhớ.
Cứ thế giảng hơn nửa tiết học, Trương Chú nói: “Lần thi tháng tiếp theo cậu cứ làm như lời mình, soạn lại vở chữa lỗi môn toán, làm thêm mỗi câu một lần. Những môn khác cứ từ từ, nhưng toán là căn bản.”
Lại Ý Lâm gật đầu đồng tình, “Nói rất đúng, toán là môn quan trọng hàng đầu, khắc phục những lỗi sai thì có ích hơn luyện đề mới nhiều.”
Thịnh Hạ cũng gật đầu một cách trịnh trọng, “Em biết ạ, em sẽ làm như vậy.”
“Không biết thì hỏi mình,” Trương Chú nói xong lại bổ sung, “Hỏi cô Lại.”
Lại Ý Lâm tủm tỉm cười, “Cứ hỏi em ấy cho tiện, hỏi nhiều vào.”
“Dạ.”
Trở về lớp học, Trương Chú đổi lại chỗ với Hầu Tuấn Kỳ.
Thịnh Hạ tập trung tiêu hóa những lời Trương Chú mới nói. Hết tiết, học sinh nội trú lục tục rời lớp, ngoài hành lang người tới người đi, Thịnh Hạ đóng cửa sổ tiếp tục chiến đấu.
11 giờ, Lư Hựu Trạch gọi: “Thịnh Hạ, đi chưa?”
Cô giật mình, cảm thấy thời gian trôi qua nhanh quá. Quả nhiên học trong lớp sẽ tập trung hơn hẳn.
“Ờ, đi thôi.”
Hai người một trước một sau đi ra khỏi lớp. Thịnh Hạ cũng phải cảm thán giờ này mà trong lớp còn nhiều người như vậy, cô không đội sổ thì ai đội sổ?
Trương Chú vẫn chưa đi, hình như đang làm cho xong bài tập. Ban nãy cô đã chiếm dụng quá nhiều thời gian của cậu rồi.
Đến cả Hầu Tuấn Kỳ cũng còn ở lớp, đang làm đề tiếng anh.
Thực ra thì Thịnh Hạ chỉ vừa đi chưa đến hai phút Trương Chú đã làm bài xong, sang gọi Hầu Tuấn Kỳ, “Đi thôi.”
“Ôi mãi cũng xong!” Hầu Tuấn Kỳ đi theo.
“Ban nãy tiểu Thịnh Hạ về với Lư Hựu Trạch rồi.”
Trương Chú thảy cặp sách lên vai, không buồn để ý: “Mình đâu có mù.”
Tất nhiên là cậu có thấy. Đi với cậu thì chỉ mong cách xa cả trăm mét, đi với người khác lại hí hửng lẽo đẽo sau đuôi.
Hầu Tuấn Kỳ không hiểu nổi, “Thế cậu đổi chỗ để làm gì?” Cậu còn tưởng Trương Chú đổi chỗ là để đạp đổ kế hoạch cùng về nhà của hai người kia, mà giờ chỉ vậy là hết?
Trương Chú: “Hai chuyện khác nhau.”
“Hả?”
“Mình thích giúp người thôi, không được à?”
Hầu Tuấn Kỳ chẳng buồn lật tẩy: “Nói vớ vẩn.”
Thịnh Hạ cùng Lư Hựu Trạch nối đuôi nhau chạy xe ra khỏi cổng trường, ra đến làn đường cho xe thô sơ thì thành đi song song. Dù cô đã giảm tốc độ nhưng Lư Hựu Trạch vẫn khó đạp theo kịp. Cậu cười nói: “Xem ra đi xe điện vẫn khỏe hơn, hôm nào mình cũng mua một cái thôi. Xe cậu hiệu gì vậy?”
“Mình không biết,” Thịnh Hạ không để ý điều này, “Để lát xem thử, sau xe có lô-gô.”
“Dạo này cậu học thế nào rồi?” Lư Hựu Trạch tìm đại một đề tài.
“Tạm ổn.” Thịnh Hạ cũng trả lời qua loa, nhưng chợt lại nhớ tới thành tích của mình, có ổn chỗ nào đâu? Cô thở dài, “Thực ra mình cũng không biết nữa.”
“Không phải Trương Chú đang kèm cho cậu à?”
Sao cả cậu cũng nhắc Trương Chú vậy? Thịnh Hạ chững lại đôi giây, uốn lưỡi mấy lần mới nói: “Thầy Vương bảo mình tham khảo cách soạn vở chữa lỗi của cậu ấy, nhưng cách làm của người giỏi đâu có dễ học vậy, khó lắm…”
Chủ đề lại quay về việc học. Lư Hựu Trạch tiếp: “Ừm, vẫn phải tìm ra cách học phù hợp với mình.”
“Ừ.”
Im lặng phủ trùm. May mà cả hai đều chạy xe, không khí không đến nỗi khó xử.
Chốc sau, Lư Hựu Trạch phá tan sự yên tĩnh: “Cậu tìm lễ phục thế nào rồi? Bố mình hay tham gia mấy hoạt động cần mặc lễ phục, chắc sẽ có quen biết, cần mình liên hệ giúp không?”
Bây giờ Thịnh Hạ mới nhớ ra, bị chuyện của Ngô Thu Tuyền cắt ngang, cô đã quên bẵng mất chuyện này.
“Không cần chú trọng quá đâu, mình tìm đại bộ nào cũng được.”
“Thế sao mà được?” Lư Hựu Trạch cười, “Mình nghe nói các bạn ở kí túc lớp mình đang cược cậu với Trần Mộng Dao ai được bình chọn nhiều hơn đấy.”
Việc này…
Thịnh Hạ không muốn nói những lời làm bạn cụt hứng, vì những việc đó không phải cứ muốn là được. Cô cười trừ: “Mình về hỏi người nhà xem.”
“Cần giúp thì bảo mình.”
“Cảm ơn cậu.”
“Khách sáo quá.”
Cuộc trò chuyện cứ ngượng ngập câu được câu chăng tới khi về đến Phỉ Thúy Lan Đình. Thịnh Hạ vào nhà trước, Lư Hựu Trạch thì còn phải vòng sang khu A.
“Mai gặp nhé.”
“Ừm, mai gặp.”