Edit+Beta: Thi
Wattpad: NhaThi1789
Wordpress: thithinguyen1789
Group FB: ? Sweet Candies ?
- ---
Mặt Đường Tử Duyệt đờ đẫn, không biết đã đi vào cõi thần tiên nào, dù sao khẳng định cô đang nghĩ về Lục Thời Xuyên.
Lộc Tiểu Ngải hơi hé miệng, đột nhiên cảm thấy nói ra lúc này, giống như có điểm "khoe khoang", thở dài, tính toán lần sau sẽ nói cho cô biết.
Yên tĩnh trong chốc lát, Chu Huyên Huyên lấy tư liệu từ Đường Tử Duyệt, sau đó búng tay vào trán Đường Tử Duyệt một cái.
"Ôi, cậu làm gì vậy!" Đường Tử Duyệt che trán lại, biểu tình vặn vẹo: "Đau chết mất, nước mắt đều chảy ra này!"
"Mình đang giúp cậu tỉnh táo lại một chút." Chu Huyên Huyên nói: "Cậu biết vì sao cậu chảy nước mắt không? Vị bạn học này, nước mắt cậu chảy xuống chính là vì cậu không có học vấn đấy!"
"Cái gì??" Đường Tử Duyệt ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần dùng chân đá Chu Huyên Huyên một cái: "Cậu nói ai không có học vấn hả! Chẳng phải cậu cũng không làm được sao!"
"Này, cậu lịch sự một chút được không!" Chu Huyên Huyên đá lại Đường Tử Duyệt: "Mình chính là đang giúp cậu nhận ra đại ân nhân của cậu a!"
Lộc Tiểu Ngải nhìn hai cô nháo đi nháo lại, nhịn không được cười ra tiếng.
Đỗ Vận Nhiên ngồi lâu đều không nói lời nào, cũng nhấp môi cười, thanh âm ôn hòa: "Các cậu cũng thật thú vị."
Đường Tử Duyệt nghe xong, lè lưỡi, nhìn Chu Huyên Huyên nói: "A, không thèm so đo với cậu."
Chu Huyên Huyên đang định nói tiếp, thì chủ nhiệm lớp từ cửa phòng học bước vào.
Từ sáng đến giờ đây là lần đầu tiên Lộc Tiểu Ngải nhìn thấy chủ nhiệm lớp, liền cảm thấy ông như hung thần ác sát, đặc biệt đáng sợ.
Vì thế, cô nhanh chóng đặt ngón tay lên môi "Suỵt..." một tiếng, Chu Huyên Huyên và Đường Tử Duyệt lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế.
Chủ nhiệm lớp đi đến bục giảng, viết lên bảng đen hai chữ "Im lặng", sau đó giải thích những việc cần chú ý khi tham gia huấn luyện quân sự.
Chu Huyên Huyên nghe được một nửa, lựa thời điểm chủ nhiệm lớp quay đầu, ghé tai thì thầm với Lộc Tiểu Ngải: "Quá khủng bố, sao huấn luyện quân sự còn phải viết nhật kí chứ? Chúng ta lại không phải học sinh tiểu học."
"Ân...... Không sao, chỉ có 500 từ, rất nhanh là có thể viết xong."
Lộc Tiểu Ngải an ủi nói, tuy rằng trong lòng cô cũng rất không tình nguyện.
"Thôi đi, dù sao mọi người đều phải viết." Chu Huyên Huyên thở dài, xoay xoay cây bút, bắt đầu nằm trên bàn ngủ gật.
- ---
Thời tiết vào tháng 9 năm nay dường như đang chống đối họ. Trước khi bắt đầu học kì trời mưa, đến khi bắt đầu khóa huấn luyện quân sự, mặt trời lại chói chang.
Các sinh viên năm nhất được đắm mình dưới ánh mặt trời, cảm giác dường như mấy giây sau họ sẽ khô héo luôn mất.
Đồng phục huấn luyện quân sự được trường học phát rộng thùng thình, nhưng nó lại vô cùng hữu dụng trong việc ngăn cản ánh nắng mặt trời, đem toàn thân bọc đến kín mít không còn chỗ hở, cũng không dễ thở chút nào.
Quần áo và tay áo quá dài, mềm oặt mà rũ xuống, che phủ hết bàn tay Lộc Tiểu Ngải.
Cô lặng lẽ liếc nhìn huấn luyện viên, trộm hoạt động ngón tay, dùng đầu ngón tay ấn xuống lòng bàn tay, những ngón tay nhỏ của cô cuối cùng cũng không còn cứng đờ nữa.
Vì Lộc Tiểu Ngải vóc dáng nhỏ bé, bị sắp xếp đứng hàng đầu tiên, cho nên chỉ cần làm ra một hành động nhỏ cũng khiến cô sợ hãi, sợ bị huấn luyện viên thấy được.
"Huh --"
Phía sau có người hít hà một hơi.
Lộc Tiểu Ngải khiếp sợ, bị...... Bị phát hiện? Không đến mức thảm như vậy chứ?
Rồi sau khi cô phản ứng lại, đó là thanh âm của nữ sinh, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm.
"Này --" Nữ sinh nhỏ giọng nói, giọng nói có vài phần tức tối: "Thực sự đang ăn dưa hấu."
Hả? Hình như là Đường Tử Duyệt đang nói chuyện.
Lộc Tiểu Ngải tò mò muốn biết cô ấy đang nói ai, nhưng vẫn luôn phải nhìn thẳng về phía trước, không dám quay đầu lại, chỉ có thể dùng con ngươi liếc liếc xung quanh.
Cô thật sự tìm được rồi, dưới bóng cây cách đó không xa, có mấy nam sinh đang ngồi trên bậc thang, một người cầm một miếng dưa hấu to ăn đến hăng say, vừa ăn vừa cười đùa, nói chuyện thỉnh thoảng lại nhìn về phía sân huấn luyện bên này.
Lộc Tiểu Ngải đột nhiên hiểu được Đường Tử Duyệt nghiến răng nghiến lợi nói ra câu kia tâm tình tệ đến thế nào.
Cô nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, âm thầm mà nuốt nuốt nước miếng, này, quả thực là...... Thật quá đáng.
Bỗng nhiên, trong đám nam sinh kia Lộc Tiểu Ngải phát hiện một thân ảnh quen thuộc -- kia không phải người lúc báo danh gặp được sao, là học trưởng học cùng lớp với Lục Thời Xuyên.
Cô trong nháy mắt tinh thần phấn chấn, mệt mỏi vì bị đứng lâu cũng biến mất, nói không chừng Lục Thời Xuyên cũng ở gần đó.
Nhưng mà Lộc Tiểu Ngải trông mong nhìn quanh một vòng, cũng không tìm thấy anh, tâm tình mất mát.
"Nghỉ ngơi mười phút, giải tán!"
Đứng hơn nửa giờ nghe điều lệ, huấn luyện viên rốt cuộc cũng hạ lệnh nghỉ ngơi.
"Ai u, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lát."
"......"
Một nhóm lớn học sinh lập tức ngồi xuống, nghiêng trái nghiêng phải, dựa vào người nhau, động cũng không muốn động.
"Tiểu Ngải, cậu có đi uống nước không?" Chu Huyên Huyên ngồi bên phải Lộc Tiểu Ngải, hỏi.
Huấn luyện viên yêu cầu bọn họ đem bình nước cá nhân đặt ở sân thể dục bên cạnh.
Sau khi đứng dưới ánh mặt trời trong khoảng thời gian dài, cổ họng họ như sắp bốc cháy.
"Được a." Lộc Tiểu Ngải gật gật đầu, từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ đất và lá cây dính trên quần áo.
"Ai nha, uống nước gì a!" Đường Tử Duyệt lập tức giữ chặt hai cô, chỉ chỉ về phía sau: "Bên kia có cái siêu thị ai, chúng ta đi mua kem ăn đi."
Cô vừa rồi nghĩ đến chuyện này, kem khẳng định giải nóng tốt hơn dưa hấu.
"Có về kịp không?" Chu Huyên Huyên hỏi: "Chỉ có mười phút thôi."
"Về kịp về kịp!" Đường Tử Duyệt vô cùng chắc chắn, nói: "Chúng ta đi nhanh về nhanh!"
"Được, cùng nhau đi."
Lộc Tiểu Ngải nghe Đường Tử Duyệt nói xong, không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng, lúc bước đi, cảm thấy đôi chân có chút run, vì thế cô cúi đầu, chậm rì rì đi theo sau họ.
......Hở?
Cô vừa đi tới, đột nhiên thấy ai đó từ cổng sân thể dục đi đến bên này, hình như là...... Lục Thời Xuyên?
Ánh mắt Lộc Tiểu Ngải lập tức sáng lên, nhón chân lên ngẩng đầu xem, thật đúng là anh.
Vì thế cô lập tức chạy đến cổng sân thể dục, chạy đến hơn nửa đường, mới hậu tri hậu giác nhớ tới, quên nói cho Chu Huyên Huyên và Đường Tử Duyệt.
Lộc Tiểu Ngải vỗ nhẹ đầu, đứng tại chỗ hơi chút do dự một lúc, Lục Thời Xuyên đã chạy tới trước mặt cô, thân hình thon dài dưới ánh mặt trời rũ xuống một bóng râm, hạ mi mắt xuống, ánh mắt dừng ở trên người cô.
"Thời Xuyên, sao anh lại tới đây?" Lộc Tiểu Ngải kéo kéo góc áo anh, ngửa đầu hỏi.
Nói đến cũng kỳ quái, vừa thấy Lục Thời Xuyên đến, cô lập tức không thấy mệt mỏi.
"Tiết thể dục." Lục Thời Xuyên đáp, lại cười khẽ một tiếng: "Anh ở chỗ này nhìn em đã lâu."
Hóa ra là như vậy, trách không được nhìn thấy bạn cùng lớp của anh.
Thế nhưng cô lại không tìm thấy anh......
"Đừng đi ăn kem, quá lạnh." Lục Thời Xuyên nói, đưa cho cô một cốc nước.
Lộc Tiểu Ngải ngẩn người một lúc, hai mắt mở to: "Ơ? Anh làm sao biết em đang định làm gì?"
Lông mày Lục Thời Xuyên khẽ nhếch lên, trông như 'Anh còn không biết bộ dáng của em sao?'
Lộc Tiểu Ngải "A" một tiếng, ngượng ngùng mà kéo kéo tóc, thuận tiện kéo chiếc mũ thấp xuống, cúi đầu uống mấy ngụm nước.
Trong nước đã được ngâm qua cây kim ngân, nhiệt độ vừa phải, vị ngọt của mật ong làm loãng đi vị đắng của lá trà.
Cô không biết Lục Thời Xuyên tìm trà kim ngân mật ong ở đâu, nhưng cô biết, anh luôn ân cần, chu đáo, mọi thời khắc đều có thể mang đến bất ngờ cho cô.
Lục Thời Xuyên nhớ rõ mọi thói quen vụn vặn và sở thích của Lộc Tiểu Ngải, chẳng hạn như trời nóng ăn kem có thể bị đau bụng. Lại ví dụ như cô thích ăn ngọt, có đồ ngọt thậm chí cô còn không để ý đến anh nữa.
Trong thời điểm Lộc Tiểu Ngải đang uống nước, Lục Thời Xuyên chú ý tới những hạt mồ hôi li ti trên cánh mũi và trán cô chậm rãi chảy xuống.
Vì thế anh liền kéo mũ Lộc Tiểu Ngải lên, nhẹ nhàng lót một chiếc khăn giấy ở bên trong.
"...... Ơ?"
Lộc Tiểu Ngải ngửa đầu, khăn giấy lập tức bị cô làm nhăn.
"Đừng nhúc nhích." Lục Thời Xuyên giữ lại cái đầu nhỏ không an phận của cô, cẩn thận lót lại chiếc khăn giấy dưới mép mũ, rồi vỗ nhẹ đầu cô: "Được rồi."
Lộc Tiểu Ngải dơ ngón tay sờ sờ trán, mi mắt cong cong mà cười rộ lên: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh!"
Ngay sau đó, tiếng còi chói tai tập hợp vang lên, Lộc Tiểu Ngải lập tức hoảng sợ, vừa chạy vừa quay đầu lại vẫy tay tạm biệt: "Thời Xuyên em phải đi tập hợp, tạm biệt!"
"Ừ."
Cô gái nhỏ hoang mang chạy, mái đuôi ngựa lắc lư theo từng bước chân cô, Lục Thời Xuyên nhìn cô, không nhịn được cong cong khóe miệng.
"Cậu đi đâu vậy? Mình còn tưởng cậu mất tích luôn rồi." Thời điểm đứng xếp hàng, Chu Huyên Huyên hạ giọng hỏi Lộc Tiểu Ngải.
"Mình...... Đi uống nước." Lộc Tiểu Ngải nhỏ giọng nói.
"Ai, vị bạn học này, cậu cư nhiên giữa uống nước và ăn kem chọn uống nước, thật khiến bọn mình ngạc nhiên." Chu Huyên Huyên nói xong, nhanh chóng xếp hàng theo mệnh lệnh của huấn luyện viên.
Lộc Tiểu Ngải nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy lựa chọn của bản thân rất đúng a, dù sao cũng là Lục Thời Xuyên tới đưa nước cho cô uống.
- --
Một ngày huấn luyện qua đi, Lộc Tiểu Ngải cảm giác thân thể không còn sức lực, mệt muốn chết, tắm rửa xong liền cảm nhận được lực hấp dẫn vô cùng lớn của chiếc giường mềm mại.
Nhưng mà......
Nhớ đến nhật ký huấn luyện quân sự ngày hôm nay còn chưa viết, cả người đều sụp đổ.
Cô vội vã lấy ra một quyển vở, đôi chân nặng trĩu đi đến trước cửa nhà Lục Thời Xuyên, không có sức đành ngả đầu dựa lên cửa, uể oải mà gõ cửa.
Lục Thời Xuyên mới mở cửa được một chút, đầu Lộc Tiểu Ngải rời khỏi cửa, để trên người anh, ngáp một cái, giống như mèo con cọ cọ, thanh âm dịu dàng: "Thời Xuyên, làm bài tập về nhà."
Mùi sữa tắm trên người cô gái nhỏ bỗng dưng xà vào lòng anh, trong lúc lơ đãng, cô vô tình cào qua trái tim anh, chỉ một thoáng, ngực trái Lục Thời Xuyên "Lộp bộp" một tiếng, ầm ầm rung động.
Lục Thời Xuyên run rẩy, yết hầu có chút nghẹn lại, ngay sau đó bất động thanh sắc mà "Ừ" một tiếng, nghiêng người để cô tiến vào, hỏi: "Huấn luyện quân sự sao còn có bài tập?"
Lộc Tiểu Ngải thích tới nhà anh làm bài tập, bởi vì gặp mấy câu hỏi khó sẽ có thể giải được ngay lập tức, dần dà cũng trở thành thói quen.
Cô trước tiên ngoan ngoãn chào ba mẹ Lục Thời Xuyên, sau đó ngồi lên trên ghế ở bàn học, duỗi cái lưng lười biếng, bắt đầu lên án hành vi chủ nhiệm lớp: "Thời Xuyên, anh không biết chủ nhiệm lớp em kỳ lạ ra sao đâu, ông ấy bắt bọn em mỗi ngày viết nhật ký ai, giống như đang dạy một đứa trẻ."
Lục Thời Xuyên cười khẽ một tiếng, sờ sờ đầu cô: "Em còn không phải một đưa trẻ?"
"Cái gì a...... Em đã là học sinh cao trung!" Lộc Tiểu Ngải vô cùng hoài nghi năng lực nhìn người của anh, lại ngẩng đầu lên, ngồi trên ghế đung đưa đôi chân, cười tủm tỉm mà bổ sung thêm một câu: "Cùng anh giống nhau như đúc nga."
Lục Thời Xuyên không tỏ ý kiến mà hơi hơi nhướng mày, thanh âm sau đó ôn nhu nói: "Em viết đi, anh bồi em."
"Ừ ừ!"
Nghe anh nói như vậy, có vẻ như viết nhật ký cũng không chán như vậy.
Lộc Tiểu Ngải vừa mới viết mấy chữ, mí mắt như đang đánh nhau, đặc biệt muốn nhắm mắt lại một lúc.
Lúc này, Lục Thời Xuyên bưng một cái đĩa, đặt trước mặt cô.
"...... Ân?"
Chiếc đĩa cùng mặt bàn va chạm, phát ra một tiếng động nhẹ. Lộc Tiểu Ngải đột nhiên bừng tỉnh, đôi mắt cô bỗng sáng lên - một đĩa dưa hấu, cắt thành những miếng nhỏ có kích thước như nhau, hạt được nhặt sạch, dùng dĩa cắm một cái.
"Oa Thời Xuyên, anh thật tốt!" Lộc Tiểu Ngải cười đến đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, duỗi tay nắm lấy góc áo anh, lại nắm chặt cánh tay anh dùng sức lắc.
"Hôm nay huấn luyện quân sự thấy em muốn ăn."
Một cái tay khác của Lục Thời Xuyên nắm thành nắm đấm, đặt ở bên môi khẽ ho nhẹ một tiếng, thanh âm trầm thấp, ôn nhu: "Sợ em thèm."
Hết chương 5
- ---
Mặt Đường Tử Duyệt đờ đẫn, không biết đã đi vào cõi thần tiên nào, dù sao khẳng định cô ấy đang nghĩ về Lục Thời Xuyên.
Lộc Tiểu Ngải hơi hé miệng, đột nhiên cảm thấy nói ra lúc này, giống như có điểm "khoe khoang", thở dài, tính toán lần sau sẽ nói cho cô biết.
Yên tĩnh trong chốc lát, Chu Huyên Huyên lấy tư liệu từ Đường Tử Duyệt, sau đó búng tay vào trán Đường Tử Duyệt một cái.
"Ôi, cậu làm gì vậy!" Đường Tử Duyệt che trán lại, biểu tình vặn vẹo: "Đau chết mất, nước mắt đều chảy ra này!"
"Mình đang giúp cậu tỉnh táo lại một chút." Chu Huyên Huyên nói: "Cậu biết vì sao cậu chảy nước mắt không? Vị đồng học này, nước mắt cậu chảy xuống chính là vì cậu không có học vấn đấy!"
"Cái gì??" Đường Tử Duyệt ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần dùng chân đá Chu Huyên Huyên một cái: "Cậu nói ai không có học vấn hả! Chẳng phải cậu cũng không làm ra sao!"
"Này, cậu lịch sự một chút được không!" Chu Huyên Huyên đá lại Đường Tử Duyệt: "Mình chính là đang giúp cậu nhận ra đại ân nhân của cậu a!"
Lộc Tiểu Ngải nhìn hai cô nháo đi nháo lại, nhịn không được cười ra tiếng.
Đỗ Vận Nhiên ngồi lâu đều không nói lời nào, cũng nhấp môi cười, thanh âm ôn hòa: "Các cậu cũng thật thú vị."
Đường Tử Duyệt nghe xong, lè lưỡi, nhìn Chu Huyên Huyên nói: "A, không thèm so đo với cậu."
Chu Huyên Huyên đang định nói tiếp, thì chủ nhiệm lớp từ cửa phòng học bước vào.
Từ sáng đến giờ đây là lần đầu tiên Lộc Tiểu Ngải nhìn thấy chủ nhiệm lớp, liền cảm thấy ông như hung thần ác sát, đặc biệt đáng sợ.
Vì thế, cô nhanh chóng đặt ngón tay lên môi "Suy..." một tiếng, Chu Huyên Huyên và Đường Tử Duyệt lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế.
Chủ nhiệm lớp đi đến bục giảng, viết lên bảng đen hai chữ "Im lặng", sau đó giải thích những việc cần chú ý khi tham gia huấn luyện quân sự.
Chu Huyên Huyên nghe được một nửa, lựa thời điểm chủ nhiệm lớp quay đầu, ghé tai thì thầm với Lộc Tiểu Ngải: "Quá khủng bố, tại sao huấn luyện quân sự còn phải viết nhật kí a? Chúng ta lại không phải học sinh tiểu học."
"Ân...... Không có gì, chỉ có 500 từ, rất nhanh là có thể viết xong."
Lộc Tiểu Ngải an ủi nói, tuy rằng trong lòng cô cũng rất không tình nguyện.
"Thôi đi, dù sao mọi người đều phải viết." Chu Huyên Huyên thở dài, xoay xoay cây bút, bắt đầu nằm trên bàn ngủ gật.
- ---
Thời tiết vào tháng 9 năm nay dường như đang chống đối họ. Trước khi bắt đầu học kì trời mưa, đến khi bắt đầu khóa huấn luyện quân sự, mặt trời lại chói chang.
Các sinh viên năm nhất được đắm mình dưới ánh mặt trời, cảm giác dường như mấy giây sau họ sẽ khô héo luôn mất.
Đồng phục huấn luyện quân sự được trường học phát rộng thùng thình, nhưng nó lại vô cùng hữu dụng trong việc ngăn cản ánh nắng mặt trời, đem toàn thân bọc đến kín mít không còn chỗ hở, cũng không dễ thở chút nào.
Quần áo và tay áo quá dài, mềm oặt mà rũ xuống, che phủ hết bàn tay Lộc Tiểu Ngải.
Cô lặng lẽ liếc nhìn huấn luyện viên, trộm hoạt động ngón tay, dùng đầu ngón tay ấn xuống lòng bàn tay, những ngón tay nhỏ của cô cuối cùng cũng không còn cứng đờ nữa.
Vì Lộc Tiểu Ngải vóc dáng nhỏ bé, bị sắp xếp đứng hàng đầu tiên, cho nên chỉ cần làm ra một hành động nhỏ cũng khiến cô sợ hãi, sợ bị huấn luyện viên thấy được.
"Huh --"
Phía sau có người hít hà một hơi.
Lộc Tiểu Ngải khiếp sợ, bị...... Bị phát hiện? Không đến mức thảm như vậy chứ?
Rồi sau khi cô phản ứng lại, đó là thanh âm của nữ sinh, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm.
"Này --" Nữ sinh nhỏ giọng nói, giọng nói có vài phần tức tối: "Thực sự đang ăn dưa hấu."
Hả? Hình như là Đường Tử Duyệt đang nói chuyện.
Lộc Tiểu Ngải tò mò muốn biết cô ấy đang nói ai, nhưng vẫn luôn phải nhìn thẳng về phía trước, không dám quay đầu lại, chỉ có thể dùng con ngươi liếc liếc xung quanh.
Cô thật sự tìm được rồi, dưới bóng cây cách đó không xa, có mấy nam sinh đang ngồi trên bậc thang, một người cầm một miếng dưa hấu to ăn đến hăng say, vừa ăn vừa cười đùa, nói chuyện thỉnh thoảng lại nhìn về phía sân huấn luyện bên này.
Lộc Tiểu Ngải đột nhiên hiểu được Đường Tử Duyệt nghiến răng nghiến lợi nói ra câu kia tâm tình tệ đến thế nào.
Cô nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, âm thầm mà nuốt nuốt nước miếng, nàu, quả thực là...... Thật quá đáng.
Bỗng nhiên, trong đám nam sinh kia Lộc Tiểu Ngải phát hiện một thân ảnh quen thuộc -- kia không phải người lúc báo danh gặp được sao, là học trưởng học cùng lớp với Lục Thời Xuyên.
Cô trong nháy mắt tinh thần phấn chấn, mệt mỏi vì bị đứng lâu cũng biến mất, nói không chừng Lục Thời Xuyên cũng ở gần đó.
Nhưng mà Lộc Tiểu Ngải trông mong nhìn quanh một vòng, cũng không tìm thấy anh, tâm tình mất mát.
"Nghỉ ngơi mười phút, giải tán!"
Đứng hơn nửa giờ nghe điều lệ, huấn luyện viên rốt cuộc cũng hạ lệnh nghỉ ngơi.
"Ai u, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lát."
"......"
Một nhóm lớn học sinh lập tức ngồi xuống, nghiêng trái nghiêng phải, dựa vào người nhau, động cũng không muốn động.
"Tiểu Ngải, cậu có đi uống nước không?" Chu Huyên Huyên ngồi bên phải Lộc Tiểu Ngải, hỏi.
Huấn luyện viên yêu cầu bọn họ đem bình nước cá nhân đặt ở sân thể dục bên cạnh.
Sau khi đứng dưới ánh mặt trời trong khoảng thời gian dài, cổ họng họ như sắp bốc cháy.
"Được a." Lộc Tiểu Ngải gật gật đầu, từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ đất và lá cây dính trên quần áo.
"Ai nha, uống nước gì a!" Đường Tử Duyệt lập tức giữ chặt hai cô, chỉ chỉ về phía sau: "Bên kia có cái siêu thị ai, chúng ta đi mua kem ăn đi."
Cô vừa rồi nghĩ đến chuyện này, kem khẳng định giải nóng tốt hơn dưa hấu.
"Có tới kịp không?" Chu Huyên Huyên hỏi: "Chỉ có mười phút thôi."
"Tới kịp tới kịp!" Đường Tử Duyệt vô cùng chắc chắn, nói:"Chúng ta đi nhanh về nhanh!"
"Được, cùng nhau đi."
Lộc Tiểu Ngải nghe Đường Tử Duyệt nói xong, không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng, lúc bước đi, cảm thấy đôi chân có chút run, vì thế cô cúi đầu, chậm rì rì đi theo sau họ.
......Hở?
Cô vừa đi tới, đột nhiên thấy ai đó từ cổng sân thể dục đi đến bên này, hình như là...... Lục Thời Xuyên?
Ánh mắt Lộc Tiểu Ngải lập tức sáng lên, nhón chân lên ngẩng đầu xem, thật đúng là anh ấy a.
Vì thế cô lập tức chạy đến cổng sân thể dục, chạy đến hơn nửa đường, mới hậu tri hậu giác nhớ tới, quên nói cho Chu Huyên Huyên cùng Đường Tử Duyệt.
Lộc Tiểu Ngải vỗ nhẹ đầu, đứng tại chỗ hơi chút do dự một lúc, Lục Thời Xuyên đã chạy tới trước mặt cô, thân hình thon dài dưới ánh mặt trời rũ xuống một bóng râm, hạ mi mắt xuống, ánh mắt dừng ở trên người cô.
"Thời Xuyên, sao anh lại tới đây?" Lộc Tiểu Ngải kéo kéo góc áo anh, ngửa đầu hỏi.
Nói đến cũng kỳ quái, vừa thấy Lục Thời Xuyên đến, cô lập tức không thấy mệt mỏi.
"Tiết thể dục này." Lục Thời Xuyên đáp, lại cười khẽ một tiếng: "Anh ở chỗ này nhìn em đã lâu."
Hóa ra là như vậy, trách không được nhìn thấy bạn cùng lớp của anh.
Thế nhưng cô lại không tìm thấy anh......
"Đừng đi ăn kem, quá lạnh." Lục Thời Xuyên nói, đưa cho cô một cốc nước.
Lộc Tiểu Ngải ngẩn người một lúc, hai mắt mở to: "Ơ? Anh làm sao biết được em đang định làm gì a?"
Lông mày của Lục Thời Xuyên khẽ nhếch lên, trông như "Anh còn không biết bộ dáng của em sao?"
Lộc Tiểu Ngải "A" một tiếng, ngượng ngùng mà kéo kéo tóc, thuận tiện kéo chiếc mũ thấp xuống, cúi đầu uống mấy ngụm nước.
Trong nước đã được ngâm qua cây kim ngân, nhiệt độ vừa phải, vị ngọt của mật ong làm loãng đi vị đắng của lá trà.
Cô không biết Lục Thời Xuyên tìm trà kim ngân mật ong ở đâu, nhưng cô biết, anh luôn ân cần, chu đáo, mọi thời khắc đều có thể mang đến bất ngờ cho cô.
Lục Thời Xuyên nhớ rõ mọi thói quen vụn vặn và sở thích của Lộc Tiểu Ngải, chẳng hạn như trời nóng ăn kem có thể bị đau bụng. Lại ví dụ như cô thích ăn ngọt, có đồ ngọt thậm chí cô còn không để ý đến anh nữa.
Trong thời điểm Lộc Tiểu Ngải đang uống nước, Lục Thời Xuyên chú ý tới những hạt mồ hôi li ti trên cánh mũi và trán cô chậm rãi chảy xuống.
Vì thế anh liền kéo mũ Lộc Tiểu Ngải lên, nhẹ nhàng lót một chiếc khăn giấy ở bên trong.
"...... Ơ?"
Lộc Tiểu Ngải ngửa đầu, khăn giấy lập tức bị cô làm nhăn.
"Đừng nhúc nhích." Lục Thời Xuyên giữ lại cái đầu nhỏ không an phận của cô, cẩn thận lót lại chiếc khăn giấy dưới mép mũ lộ, rồi vỗ nhẹ đầu cô: "Được rồi."
Lộc Tiểu Ngải dơ ngón tay sờ sờ trán, mi mắt cong cong mà cười rộ lên: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh!"
Ngay sau đó, tiếng còi chói tai tập hợp vang lên, Lộc Tiểu Ngải lập tức hoảng sợ, vừa chạy vừa quay đầu lại vẫy tay tạm biệt: "Thời Xuyên em phải đi tập hợp, tạm biệt!"
"Ừ."
Cô gái nhỏ hoang mang chạy, mái đuôi ngựa lắc lư theo từng bước chân cô, Lục Thời Xuyên nhìn cô, không nhịn được cong cong khóe miệng.
"Cậu đi đâu vậy? Mình còn tưởng cậu đã mất tích luôn rồi." Thời điểm đứng xếp hàng, Chu Huyên Huyên hạ giọng hỏi Lộc Tiểu Ngải.
"Mình...... Đi uống nước." Lộc Tiểu Ngải nhỏ giọng nói.
"Ai, vị đồng học này, cậu cư nhiên giữa uống nước và ăn kem chọn uống nước, thật khiến bọn mình ngạc nhiên." Chu Huyên Huyên nói xong, nhanh chóng xếp hàng theo mệnh lệnh của huấn luyện viên.
Lộc Tiểu Ngải nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy lựa chọn của bản thân rất đúng a, dù sao cũng là Lục Thời Xuyên tới đưa nước cho cô uống.
- --
Một ngày huấn luyện qua đi, Lộc Tiểu Ngải cảm giác thân thể không còn sức lực, mệt muốn chết, tắm rửa xong liền cảm nhận được lực hấp dẫn vô cùng lớn của chiếc giường mềm mại.
Nhưng mà......
Nhớ đến nhật ký huấn luyện quân sự ngày hôm nay còn chưa viết, cả người đều sụp đổ.
Cô vội vã lấy ra một quyển vở, đôi chân nặng trĩu đi đến trước cửa nhà Lục Thời Xuyên, không có sức đành ngả đầu dựa lên cửa, uể oải mà gõ cửa.
Lục Thời Xuyên mới mở cửa được một chút, đầu Lộc Tiểu Ngải rời khỏi cửa, để trên người anh, ngáp một cái, giống như mèo con cọ cọ, thanh âm dịu dàng: "Thời Xuyên, làm bài tập về nhà."
Mùi sữa tắm trên người cô gái nhỏ bỗng dưng xà vào lòng anh, trong lúc lơ đãng, cô vô tình cào qua trái tim anh, chỉ một thoáng, ngực trái Lục Thời Xuyên "Lộp bộp" một tiếng, ầm ầm rung động.
Lục Thời Xuyên run rẩy, yết hầu có chút nghẹn lại, ngay sau đó bất động thanh sắc mà "Ừ" một tiếng, nghiêng người để cô tiến vào, hỏi: "Huấn luyện quân sự sao còn có bài tập?"
Lộc Tiểu Ngải thích tới nhà anh làm bài tập, bởi vì gặp mấy câu hỏi khó sẽ có thể giải được ngay lập tức, dần dà cũng trở thành thói quen.
Cô trước tiên ngoan ngoãn chào ba mẹ Lục Thời Xuyên, sau đó ngồi lên trên ghế ở bàn học, duỗi cái lưng lười biếng, bắt đầu lên án hành vi chủ nhiệm lớp: "Oa Thời Xuyên, anh không biết chủ nhiệm lớp bọn em kỳ lạ ra sao đâu, ông ấy bắt bọn em mỗi ngày viết nhật ký ai, giống như đang dậy một đứa trẻ."
Lục Thời Xuyên cười khẽ một tiếng, sờ sờ đầu cô: "Em còn không phải là một đưa trẻ?"
"Cái gì a...... Em đã là học sinh cao trung!" Lộc Tiểu Ngải vô cùng hoài nghi năng lực nhìn người của anh, lại ngẩng đầu lên, ngồi trên ghế đung đưa đôi chân, cười tủm tỉm mà bổ sung thêm một câu: "Cùng anh giống nhau như đúc nga."
Lục Thời Xuyên không tỏ ý kiến mà hơi hơi nhướng mày, thanh âm sau đó ôn nhu nói: "Em viết đi, anh bồi em."
"Ừ ừ!"
Nghe anh nói như vậy, có vẻ như viết nhật ký cũng không chán như vậy.
Lộc Tiểu Ngải vừa mới viết mấy chữ, mí mắt như đang đánh nhau, đặc biệt muốn nhắm mắt lại một lúc.
Lúc này, Lục Thời Xuyên bưng một cái đĩa, đặt ở trước mặt cô.
"...... Ân?"
Chiếc đĩa cùng mặt bàn va chạm, phát ra một tiếng động nhẹ. Lộc Tiểu Ngải đột nhiên bừng tỉnh, đôi mắt cô bỗng sáng lên - một đĩa dưa hấu, cắt thành những miếng nhỏ có kích thước như nhau, hạt được nhặt sạch, dùng dĩa cắm một cái.
"Oa Thời Xuyên, anh thật tốt!" Lộc Tiểu Ngải cười đến đôi mắt thành hình lưỡi liềm, duỗi tay nắm lấy góc áo anh, lại nắm chặt cánh tay anh dùng sức lắc.
"Hôm nay huấn luyện quân sự thấy em muốn ăn."
Một cái tay khác của Lục Thời Xuyên nắm thành nắm đấm, đặt ở bên môi khẽ ho nhẹ một tiếng, thanh âm trầm thấp, ôn nhu: "Sợ em thèm."
- Hết chương 5 -