Edit+Beta: Thi
Wattpad: NhaThi1789
Wordpress: thithinguyen1789
Group FB: ? Sweet Candies ?
- ---
Đường Tử Duyệt có đôi tai thính, đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lộc Tiểu Ngải, Chu Huyên Huyên cũng nghi hoặc nhìn về phía cô.
Lộc Tiểu Ngải bị ánh mắt các cô nhìn đến không được tự nhiên, nghiêng đầu, lén lút liếc nhìn nội dung tin nhắn, giống như làm chuyện xấu, gương mặt bỗng dưng nóng lên.
"Cái kia......" Lộc Tiểu Ngải có chút xấu hổ, lặng lẽ lùi ra sau, nói: "Là bạn học khác kêu mình, mình đi trước đây."
"Ồ, là vậy a." Đường Tử Duyệt lúc này mới thu hồi ánh mắt: "Đi đi, buổi chiều gặp lại."
Cô tiếp tục ghé vào bệ cửa sổ, kéo lấy góc áo Chu Huyên Huyên: "Huyên tỷ, cậu ở lại cùng mình một lát a, mình còn chưa nhìn đủ đâu."
"Mình mới không đâu!" Chu Huyên Huyên ý xấu mà nói: "Học trưởng và ô, cậu chọn một cái đi!"
"A --" Đường Tử Duyệt vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Không được, mình đều cần cả hai."
"Không có lựa chọn như vậy." Chu Huyên Huyên lại kéo tay cô nói: "Ai Tử Duyệt, chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi, đồ ăn trong nhà ăn nhất định sắp bị lấy hết rồi."
"Được rồi, buồn quá." Đường Tử Duyệt làm vẻ mặt ướt đẫm nước mắt, sờ sờ túi tiền, đột nhiên phát hiện bên trong trống trơn: "Huyên Huyên cậu chờ mình một lát, mình đi lấy thẻ ăn cơm trong lớp a."
"Đi lấy nhanh lên!" Chu Huyên Huyên một phen đẩy cô, sau đó lại quay sang Lộc Tiểu Ngải, nói: "Tiểu Ngải cậu đi trước đi, mình đợi Tử Duyệt, buổi chiều gặp lại, đường đi trơn, nhớ chú ý an toàn."
"Được, các cậu cũng nhớ chú ý an toàn." Lộc Tiểu Ngải gật gật đầu, vẫy tay nói "Tạm biệt." sau đó bước ra phòng học, đi xuống cầu thang.
- ---
"Thời Xuyên, em tới rồi!"
Lộc Tiểu Ngải chạy nhanh như bay về phía Lục Thời Xuyên, vừa vẫy tay vừa tươi cười.
Lục Thời Xuyên nghe thấy âm thanh của cô liền quay đầu, bước trên những giọt nước mưa còn đọng lại trên đất, đi tới khiến vài giọt nước nhỏ bắn tung tóe.
Bởi vì trời mưa, học sinh từ tòa nhà dạy học mặc áo mưa, bung ô chắn ở lối vào. Anh đại khái muốn yên tĩnh, mới mở ô đứng bên ngoài chờ đợi.
Lộc Tiểu Ngải chạy đến lối vào bậc thang, Lục Thời Xuyên tay cầm ô nghiêng về phía cô, chiếc ô to lớn mang theo tiếng mưa rơi tí tách.
Lộc Tiểu Ngải "Heyy" nhảy hai bước xuống hết bậc thang, chui vào ô, ôm lấy cánh tay khác của Lục Thời Xuyên, cười nói: "Thời Xuyên, may mà có anh, bằng không em khẳng định sẽ bị ướt đẫm."
Lục Thời Xuyên cười khẽ một tiếng, bất đắc dĩ mà sờ sờ đầu cô: "Em muốn ăn gì?"
Đồ ăn ở Lục Trung có thể nói là rất ngon. Lộc Tiểu Ngải thường xuyên nghe mẹ Lộc tươi cười đầy mặt nói đến, trong lòng đã sớm chờ mong được nếm thử:
"...... Em muốn ăn......"
Lộc Tiểu Ngải ngửa đầu tự hỏi một lúc, cố gắng loại trừ dần các món ăn, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ muốn ăn trong đầu cô.
Lục Thời Xuyên nhìn ra cô buồn rầu, cười nói: "Không vội, chúng ta đi đến xem."
"Được a!" Trên mặt Lộc Tiểu Ngải lại mang ý cười, đi theo anh đi về phía nhà ăn.
Lộc Tiểu Ngải đứng ở quầy chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn một phần bún thịt thêm một phần khoai tây chiên.
Lục Thời Xuyên đã chiếm vị trí bàn đối diện quầy lấy cơm, cầm đũa cho cô.
"Thật đói a!" Lộc Tiểu Ngải tiếp nhận chiếc đũa, ngồi đối diện Lục Thời Xuyên, hỏi: "Thời Xuyên, anh có đói bụng không?"
"Có, nhanh ăn đi." Lục Thời Xuyên gắp mấy miếng sườn chua ngọt đặt vào bát cô.
Anh không quen với vị chua chua ngọt ngọt của sườn chua ngọt, nhưng lần trước Lộc Tiểu Ngải đến nhà anh ăn cơm, cô gần như ăn gần hết đĩa sườn chua ngọt.
Cô có thể là rất thích.
"Oa -- hương vị cái này thật tuyệt!" Quả nhiên, Lộc Tiểu Ngải mới vừa ăn một miếng, đôi mắt liền sáng lên...
Sau đó cô lại gắp gắp khoai tây chiên bỏ vào trong miệng, không ngừng hít mấy hơi, lại đưa tay lên môi để quạt gió.
Không nghĩ tới món này cay như vậy.
Lục Thời Xuyên lấy chai nước ra, vặn nắp, đưa đến bên miệng cô, Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng uống vài ngụm "Ừng ực ừng ực", sự mát lạnh của nước làm hòa tan vị cay.
Cái miệng nhỏ của cô tiếp tục ăn, ánh mắt liếc nhìn Lục Thời Xuyên bên kia, nhìn đến rau cần trong khay thức ăn của anh, thoạt nhìn rất ngon lại không có ớt cay......
Vì thế Lộc Tiểu Ngải khẽ duỗi tay qua, gắp một cây rau cần, cho vào miệng ăn luôn. Ehh, hương vị thật sự khá ngon.
Ngay khi Lộc Tiểu Ngải nhìn chằm chằm vào chỗ rau cần, nghĩ làm xem thế nào để được ăn nhiều hơn, Lục Thời Xuyên liền bê đĩa rau cần đặt về phía cô. Sau đó lại cầm đĩa khoai tây cô không thích ăn mang về phía mình.
"Thời Xuyên, lúc nào anh cũng thật tốt!" Mặt mày Lộc Tiểu Ngải lập tức hớn hở, nhìn lại mấy món ăn trên đĩa, bỗng nhiên có điểm ngượng ngùng -- rõ ràng là cùng nhau tới ăn cơm, kết quả hầu hết món cô ăn là của Lục Thời Xuyên.
Cho nên cô chọn mấy miếng thịt hấp nhìn đặc biệt ngon gắp cho Lục Thời Xuyên: "Thời Xuyên, món này đặc biệt thơm."
Lục Thời Xuyên nhàn nhạt "Ừ" một tiếng: "Trưởng thành biết quan tâm đến anh rồi."
Lộc Tiểu Ngải mở to hai mắt, hít sâu một hơi, phản ứng lại anh nói cái gì, lập tức nghiêng đầu gối, ở dưới bàn cố ý đụng phải chân anh một cái.
Lục Thời Xuyên nhịn không được hơi câu khóe miệng, nhưng không thu hồi những lời này -- Khi còn nhỏ, cô gái nhỏ ăn cơm rất kén chọn, gặp được cái gì cô thích ăn, cô luôn lén lút gắp từ trong bát anh ra, gặp được cái gì cô không thích ăn lại lặng lẽ để vào trong bát anh.
Anh chiều cô như vậy rất nhiều năm.
Khi hai người ăn xong, bước ra khỏi nhà ăn, mưa đã tạnh, những đám mây đen đã tan dần, một chút ánh nắng xuyên qua những tầng mây mỏng chiếu xuống.
"Buổi tối vẫn đi ăn cùng nhau?" Lục Thời Xuyên vừa đi vừa hỏi.____
"Ân......" Lộc Tiểu Ngải nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Em sẽ đi ăn cùng bạn cùng lớp, em còn chưa biết rõ về họ."
"Được." Lục Thời Xuyên gật đầu, lại dặn dò cô: "Hết tiết tự học buổi tối thì cùng nhau về nhà, em đi một mình không an toàn."
"Vâng!" Lộc Tiểu Ngải nói: "Chúng ta vẫn ở dưới lầu gặp mặt."
- ---
"Qua cơn mưa trời lại sáng ――" Đường Tử Duyệt kéo dài âm điệu, rung đùi đắc ý: "Bi thương một ngày sắp đến."
"Sao?" Chu Huyên Huyên nghi hoặc hỏi: "Trời nắng không tốt sao? Ánh nắng mặt trời sáng lạn làm tâm trạng thêm tốt a."
"Tâm trạng tốt??" Đường Tử Duyệt nhìn cô giống như nhìn một con quái vật: "Huyên Huyên à, cậu có biết ngày mai chúng ta phải đi huấn luyện quân sự không? Theo cả khóa huấn luyện quân sự là ông mặt trời to đùng, cậu nói cho mình biết, tâm trạng tốt chỗ nào?"
Chu Huyên Huyên: "Ách......"
Cô sao lại quên chuyện này chứ.
Sau đó, Chu Huyên Huyên vẫy vẫy tay: "Không có việc gì, thân thể mình tốt, đặc biệt thích huấn luyện quân sự."
Đường Tử Duyệt bĩu môi, rõ ràng không tin: "Nhưng huấn luyện quân sự cũng có một xíu chỗ tốt ― chúng ta không cần theo học mấy khóa học thêm a."
Nói xong, tay Đường Tử Duyệt cầm tập giấy trên bàn lên.
Chữ viết lung tung lộn xộn trên mặt giấy thể hiện rõ tâm tình cô khi viết.
"Oa, cậu luyện thư pháp kiểu này ở đâu vậy?" Chu Huyên Huyên cầm tập giấy giơ lên trước mắt: "Tại hạ bội phục, bội phục."
"Bội phục cái đầu cậu!" Đường Tử Duyệt dơ chân đá cô một cái: "Chính mình còn cảm thấy xấu muốn chết, một tí đẹp cũng không có, cậu nhanh chóng giải đề này cho mình một chút."
"Không phải mới bắt đầu đi học sao, toàn đề khá dễ." Chu Huyên Huyên liếc mắt nhìn đề một cái, bưng cái ly lên uống một ngụm nước: "Mình không giải cho cậu đâu, vừa nghỉ hè xong cũng không có nhiều kiến thức cho lắm."
"Tiểu yêu tinh không có lương tâm!" Đường Tử Duyệt trừng mắt nhìn cô, giọng sắc sảo nói: "Mình yêu cậu nhiều như vậy mà cậu lại không giải đề cho mình."
Thân thể Chu Huyên Huyên run lên một trận, thiếu chút nữa phun nước từ trong miệng lên tài liệu của Đường Tử Duyệt.
"Tử Duyệt, để mình xem mình có thể giải được không." Lộc Tiểu Ngải tiếp nhận tài liệu từ trong tay Chu Huyên Huyên.
"Thật tốt quá, thật tốt quá!" Đường Tử Duyệt cười hì hì nói: "Tiểu Ngải, mình quyết định sẽ vứt bỏ Huyên Huyên, chuyên tâm yêu một mình cậu."
Nói xong, cô ghé mặt lên trên bàn Lộc Tiểu Ngải, nhìn cô.
Lộc Tiểu Ngải bị cô nhìn đến có điểm không được tự nhiên, không khỏi lui lui ra sau, sau đó nghiêm túc xem đề, cầm bút thật cẩn thận mà tính toán.
Cô sở dĩ đưa ra yêu cầu giúp Đường Tử Duyệt giải đề này, là bởi vì thời điểm nghỉ hè, Lục Thời Xuyên cầm một quyển sách giáo khoa cao trung cũ, giúp cô chuẩn bị bài của mấy chương.
Khó khăn giữa cao trung và sơ trung chênh lệch quá lớn, nhưng may Lục Thời Xuyên có kiên nhẫn, từ dễ cho đến khó đều giải thích cho cô.
"Mình đã làm được." Một lát sau, Lộc Tiểu Ngải chọc chọc cánh tay Đường Tử Duyệt, chuyển tư liệu sang bên kia chỗ Đường Tử Duyệt ngồi, dùng ngòi bút chỉ vào từng quá trình giải của bản thân: "Làm như thế này......"
Nét bút của Lộc Tiểu Ngải vô cùng tinh tế, nhưng từng chữ viết đều mang dáng vẻ trẻ con đáng yêu.
Trong lúc cô giảng đề, Đường Tư Duyệt nhỏ giọng thì thầm một câu: "Thật là chữ viết đều giống mình."
Ý cô ấy là, Lộc Tiểu Ngải cũng dễ thương, đáng yêu như cô.
Ai ngờ Chu Huyên Huyên đột nhiên nói câu: "Nga, cậu là nói, chữ viết hai người giống nhau, đặc biệt táo bạo điên cuồng."
Đường Tử Duyệt: "......"
Người này cố ý đi.
"Được rồi, không sai biệt lắm chính là làm như vậy." Sau khi Lộc Tiểu Ngải nói xong, giống như hoàn thành nhiệm vụ lớn, rất có cảm giác thành tựu mà vỗ vỗ tay.
Lục Thời Xuyên đã từng nói với Lộc Tiểu Ngải một câu tương tự, cô lúc ấy mặt ủ rũ mà suy nghĩ rất lâu, nhưng trí nhớ cô tốt, Lục Thời Xuyên nói qua, cô vẫn nhớ như in.
"Oa Tiểu Ngải, cậu thật là lợi hại a!" Đường Tử Duyệt tán dương nói, lại tò mò hỏi: "Trước kia cậu có phải đã rất chăm chỉ, học tập đặc biệt giỏi không?"
"Cũng không có a, nhưng xem như tầm trung đi." Lộc Tiểu Ngải nhớ lại thành tích sơ trung một chút.
Cô còn muốn cảm ơn Lục Thời Xuyên, nếu không cô khẳng định không thể làm được bài kiểm tra khó như vậy.
"Nhưng lúc nghỉ hè mình có xem bài trước." Lộc Tiểu Ngải cười cười nói: "Cho nên mình có thể làm được."
"Oa Tiểu Ngải, cậu chính là thần tượng trong lòng mình!" Đường Tử Duyệt khoa trương, kéo tay Lộc Tiểu Ngải, giọng nói chứa đầy cảm tình: "Quả thực có thể so sánh với Lục học trưởng!"
"Ách, cái kia, Tử Duyệt......"
"Không, đừng nói nữa!" hai tay Đường Tử Duyệt cùng ôm lấy cánh tay cô: "Từ nay về sau, cậu chính là nữ thần của mình."
Lộc Tiểu Ngải: "???"
Không phải cô chỉ giải một cái đề thôi sao, liền đến mức này?
"Đương nhiên, nam thần trong lòng mình vẫn là Lục học trưởng." Đường Tử Duyệt lại vui tươi hớn hở mà nở nụ cười.
Nghe xong lời nói này, Lộc Tiểu Ngải lùi lại một lần nữa, lưng phía sau dán sát vào lưng ghế dựa --
Cô đang suy nghĩ rất nghiêm túc, nếu nói cho Đường Tử Duyệt biết cô và Lục Thời Xuyên có quan hệ thanh mai trúc mã, liệu cô có bị cô ấy đánh chết không...
Hết chương 4