Lộc Tiểu Ngải cảm thấy hơi bối rối, thấp giọng lẩm bẩm "Em ôm anh" giống như ngụy trang, sau đó nhanh chóng buông ra, yên lặng đặt tay ra sau lưng sau đó nhìn anh một cái.
Trong tầm mắt không rộng, cô thấy rõ Lục Thời Xuyên nở nụ cười, cảm giác anh lại đang nhìn mình giống trò cười, cô không khỏi trừng mắt nhìn anh: "Cả ngày anh chỉ bắt nạt em."
Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày có vẻ không đồng ý với câu nói của cô, hỏi: "Anh bắt nạt em như thế nào?"
"Đương nhiên là anh... uh, là..." Lộc Tiểu Ngải nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, thật không có, không nghĩ ra cách "buộc tội" Lục Thời Xuyên nên đành phải im lặng.
Lúc đầu cô muốn ôm anh, lúc sau Lục Thời Xuyên chủ động yêu cầu cô ôm anh nhưng hai người luôn rất thân thiết, đây không phải một yêu cầu quá đáng.
Cô không thể nói là vì cô ôm anh nên cô cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Lục Thời Xuyên nhìn cô gái nhỏ rối rắm trong chốc lát, sau đó ho nhẹ một tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nãy giờ.
Lộc Tiểu Ngải "A" một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi nhìn anh, hai mắt mở to, như thể vẫn chưa hết kinh ngạc.
"Anh làm sao vậy?" Lộc Tiểu Ngải hỏi.
Lục Thời Xuyên nhẹ nhàng thở dài, nói: "Không phải nói anh bắt nạt em sao?"
"Ồ." Lộc Tiểu Ngải giật giật tóc, nhìn anh một cái, chỉ có thể mở miệng nói: "Quên đi."
Quên đi, cô không thể chỉ ra anh đã làm gì cô.
Cô cảm thấy quá tệ, rõ ràng bị bắt nạt, nhưng cô không tìm được lý do gì để chỉ trích anh.
Lục Thời Xuyên cầm vỏ chai nước trong tay lên gõ nhẹ vào đầu cô gái nhỏ: "Em định đi chơi à?"
Hai mắt Lộc Tiểu Ngải sáng lên trước, sau đó lại chợt nhớ ra thứ gì đó, liền lắc đầu: "Không đi, lát nữa còn trận chung kết, anh nên đi nghỉ ngơi một chút."
"Anh không sao." Lục Thời Xuyên mỉm cười: "Chỉ 1km thôi."
"Oa, Thời Xuyên anh thật tuyệt vời." Lộc Tiểu Ngải từ đáy lòng khen ngợi, nếu muốn cô chạy 1km có lẽ cả ngày cô sẽ run rẩy.
Cô nhớ đến "tình huống bi hài" khi chạy 800 mét trong bài kiểm tra thể dục lần trước, toàn thân bất giác run lên.
"Thôi, quên đi, đừng đi chơi." Cuối cùng Lộc Tiểu Ngải chịu thua, kéo góc áo Lục Thời Xuyên: "Anh có thể nghỉ ngơi một lúc, đừng đứng nữa."
Nói xong, cô bắt đầu lo lắng, nhìn xung quanh một lần nữa, một lúc sau, cô kiễng chân chỉ tay về phía bên kia, nói: "Thời Xuyên, chúng ta qua đó đi." .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||
Cô thấy ở chỗ đó không có nhiều người, cũng không ồn ào lắm, dưới bóng cây chắn ánh mặt trời nhiều hơn.
Khi ra nắng, cô cảm thấy Lục Thời Xuyên thật "thần tiên" vì làm da anh trắng ngần, giống như không bị rám nắng, nếu là con gái thì nhất định là một mỹ nhân hiếm có... chắc chắn anh sẽ bị nhiều cô gái khác ghen tị...
Nghĩ đến đây, cô đá vào chân Lục Thời Xuyên, anh đang đi về phía trước, biết cô gái nhỏ lại gây chuyện, hơi nghiêng đầu, cụp mắt xuống, ánh mắt dò hỏi....
Lộc Tiểu Ngải chỉ cười "hehe", chớp mắt mấy cái rồi thản nhiên nói: "Không có gì, em chỉ đang đá chơi."
Lục Thời Xuyên: "..."
Anh quen với cô như vậy, không có việc gì mà cô không dám làm.
Lộc Tiểu Ngải không để ý đến biểu hiện của anh mà vẫn rất vui vẻ, cô cảm thấy mỗi ngày được nhìn thấy "Đại mỹ nhân" là một điều vô cùng hạnh phúc... Có lẽ cô đã được rất nhiều cô gái ghen tị...
Lục Thời Xuyên từ lâu đã quen với điều này. Vì trạng thái của cô, anh không hỏi cô nghĩ gì mà vui vẻ như vậy, bởi vì nếu hỏi cô khả năng cao anh sẽ không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, hoặc anh sẽ chỉ nghe thấy rất nhiều ý tưởng và logic kỳ lạ của cô.
Những cung bậc cảm xúc khác nhau của cô luôn đến nhanh và đi nhanh.
Hai người cùng nhau đi đến dưới gốc cây Lộc Tiểu Ngải vừa chỉ, gió nhẹ thổi qua, rất thoải mái.
Ngồi ở chỗ này Lộc Tiểu Ngải thật sự cảm thấy rất nhàm chán, cô không thể làm gì khác hơn là nói chuyện phiếm.
Nhưng cô đặc biệt có thể "chịu đựng" kiểu buồn chán này.
Cô nhớ từ nhỏ Lục Thời Xuyên đã rất trầm lặng, khi người khác chạy loạn trong sân gây ồn ào, anh thường ngồi đọc sách không nói một lời. Cành lá lơ lửng lay động chặn lại ánh sáng mặt trời.
Khung cảnh dường như rất giống bây giờ.
Khi đó, cô gái nhỏ tuy có chút nghịch ngợm nhưng không bao giờ ở bên những đứa trẻ khác. Thay vào đó, chỉ một lúc sau, cô gái nhỏ đã chạy đến chỗ Lục Thời Xuyên, ngọt ngào gọi "anh trai" rồi ngồi sát anh, mở to mắt nhìn anh, sau đó dời tầm mắt nhìn về phía quyển sách, nửa câu cũng không hiểu.
Hai người chỉ thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, hành vi của cô gái nhỏ không giống với người nói chuyện "Balabala" hưng phấn vừa rồi.
Vì có ngoại hình ưa nhìn và tính tình điềm đạm hơn các bạn cùng lứa tuổi nên Lục Thời Xuyên khá bắt mắt, nhiều cô gái muốn bắt chuyện với anh nhưng đều không thành công.
Nhưng Lộc Tiểu Ngải lúc nào cũng có thể ở bên cạnh anh, có đôi khi đi theo anh như cái đuôi nhỏ.
Thực tế là, mặc dù hằng ngày hai người gặp nhau nhưng cũng không thân thiết lắm. Lúc đầu Lộc Tiểu Ngải cũng chỉ tò mò muốn nhìn xem rốt cuộc người anh trai này suốt ngày xem cái gì, về sau phát hiện tính anh rất tốt, biết nhiều nên tự nhiên thân thiết với anh.
Cho đến một lần, trước khi cô ngủ gật, nhìn chằm chằm vào quyển sách của Lục Thời Xuyên, từng chút từng chút ngủ gật, đầu cúi càng ngày càng thấp... càng ngày càng thấp... càng ngày càng nhiều...
Đột nhiên, "bốp" một tiếng đập vào sách, tiếng vang rất lớn.
Cô chợt tỉnh giấc, hai mắt mở to, sau đó nghe thấy một tiếng cười trầm thấp rõ ràng từ đỉnh đầu truyền đến.
Cô gái nhỏ không ngẩng đầu, bướng bỉnh xoa đầo vào trang sách, nghiêng đầu sang một bên, từ dưới nhìn lên thấy Lục Thời Xuyên nhíu mày khẽ cười, đột nhiên cô cảm thấy người anh trai này không hề lạnh lùng xa cách, cô dụi dụi mắt, nửa phần ý thức của cô trở lại trong mộng, sững sờ, duỗi tay rất đắc ý ôm lấy eo anh, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Cô ngáp dài nhắm mắt lại, đương nhiên không nhìn thấy Lục Thời Xuyên vốn luôn bình tĩnh, rõ ràng đang sửng sốt, mấy lần do dự muốn đánh thức cô, nhưng cuối cùng anh chỉ thở dài rồi xoay người đặt sách bên cạnh, từ từ nhẹ nhàng kéo cô ra, đặt cô sang một bên.
Khi Lộc Tiểu Ngải tỉnh lại vô cùng kinh ngạc phát hiện đã đến buổi trưa, đột nhiên nhảy dựng, điều đầu tiên nhớ đến là cô ngủ rất say, chẳng lẽ cô xụi lơ ngủ trên người Lục Thời Xuyên, liệu anh sẽ chỉ vì chuyện này mà không quan tâm đến cô nữa không?
Cô gái nhỏ rất có lỗi, đã đến giờ ăn trưa nên cô đưa Lục Thời Xuyên về nhà, dùng đủ thứ ngon lành "đút lót" cho anh, cô nhìn biểu cảm của anh, khi nói chuyện dần dần mở mắt ra. Cô lên tiếng, nói những điều thú vị mà lúc trước cô đã trải qua, hẹn anh sau này sẽ thường xuyên chơi với anh.
Sau đó, hai người dần dần trở nên thân thiết, cho đến bây giờ đã không thể tách rời, đã quen với sự xuất hiện của người kia trong cuộc sống, mỗi bước đi của hai người đều in dấu chân của người kia bên cạnh.
Lộc Tiểu Ngải định thần lại, từ xa nhìn trận đấu sôi nổi và căng thẳng trên sân thể dục, sau đó tiến về phía Lục Thời Xuyên.
Cô đang ngồi rất gần Lục Thời Xuyên nên đi đến dán chặt vào anh, chợt nhớ đến cảm giác ôm vừa rồi, có vẻ hơi ngượng ngùng nên chậm rãi lùi lại, cách anh một khoảng trống nhỏ giống như trước.
Lục Thời Xuyên để ý đến động tác nhỏ của cô, hơi nghiêng đầu, cụp mắt quan sát cô một lúc.
Mặc dù cô gái nhỏ đang theo dõi trận đấu ồn ào phía trước, nhưng dư quang có thể thoáng nhìn thấy bộ dáng của Lục Thời Xuyên, trước khi anh nói, cô không nhịn được nữa, liền nhìn chằm chằm anh, giơ tay lên che mắt Lục Thời Xuyên: "Sao anh luôn nhìn em!"
Lộc Tiểu Ngải không biết tại sao, nhưng cảm thấy khó chịu.
Thật ra, giống như không có lý do gì đặc biệt, lần cuối cùng, Lục Thời Xuyên chỉ kiên quyết muốn ôm cô. Từ khi còn nhỏ cô không cần nhiều lời với anh mà đã ôm anh một cách bạo dạn rất nhiều lần, bây giờ hỏi tại sao....
"Hả?" Giọng Lục Thời Xuyên buông lỏng, có vẻ nghi hoặc.
Lộc Tiểu Ngải cảm thấy khi anh nói có lẽ vẫn luôn chớp chớp mắt, lông mi dài di chuyển trong lòng bàn tay cô, trong lòng chợt hoảng hốt, vội vàng buông tay ra, vài giây sau liền âm thầm than thở với anh.
"Aizzz, dù sao cũng đừng nhìn em." Lộc Tiểu Ngải dừng lại, trực tiếp nói.
Nhưng cô cũng nghĩ yêu cầu này quá kỳ lạ, bởi vì cô nhìn Lục Thời Xuyên không ít.
Không chỉ nhìn, trong lòng cô còn thầm gọi anh là "Đại mỹ nhân", cũng may anh hoàn toàn không biết, nếu không có lẽ cô sẽ không xong.
"Ồ, quên mất."
Không lâu sau, cô gái nhỏ thở dài, rũ đầu xuống: "Anh muốn sao cũng được."
Dù sao cô đã biết Lục Thời Xuyên nhiều năm như vậy, cho nên cô không nên quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này với anh.
"Sao cũng được?" Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày nhìn vẻ mặt có chút rối rắm của Lộc Tiểu Ngải.
"... Á." Đầu tiên Lộc Tiểu Ngải do dự gật đầu, sau đó mở to hai mắt nhìn anh: "Tại anh."
"Tại anh?" Lục Thời Xuyên kiên nhẫn hỏi: "Sao lại tại anh."
"Ai bảo lúc nãy anh đòi em ôm anh?" Lộc Tiểu Ngải nhẹ giọng lẩm bẩm.
Ngay cả bây giờ điều này vẫn khiến cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Lục Thời Xuyên cười nhẹ: "Em muốn phần thưởng, phải không?"
"Ừm..." Lộc Tiểu Ngải nhíu mày suy nghĩ một chút: "Ừm... chắc là vậy."
Trường học sẽ trao thưởng cho các vận động viên đạt thành tích cao, điều anh nói cũng không có gì sai.
"Nhưng anh có thể đổi một phần thưởng." Lộc Tiểu Ngải suy nghĩ một chút, chọc anh nói: "Anh có thể nói trước, em sẽ cho anh."
"Anh không có hứng thú với thứ khác." Lục Thời Xuyên thản nhiên nói.
Lộc Tiểu Ngải nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó thở dài, quay đầu lại lơ đãng nhìn về phía trước.
Cô bị Lục Thời Xuyên quấy rầy tâm trí trong suốt đại hội thể thao, dường như càng ngày càng nặng, hít thở sâu nhiều lần cũng vô ích, cứ ngồi im, trong lòng tự an ủi bản thân cũng vô ích.
Thôi đi, cô không dám nhờ Lục Thời Xuyên giúp đỡ.